Bài thương ca sau 50 năm.

30/4/1975 – 30/4/2025

Gởi cho người trong giọt nước mắt đau thuơng.

 

 

 

Việt Nam ơi, năm mươi năm rồi,

Bắc Nam ơi, ta ngồi chi đây?

Năm mươi năm đường mây cách trở,

Năm mươi năm người trở về không?

 

*  *  *

 

1. Bến xưa

 

Nhớ hôm xưa khi mùa Xuân tới,

Bên nồi bánh mẹ gọi đàn con,

Cùng thức dậy đón chào năm mới.

Nét hân hoan rạng rỡ muôn nhà.

 

Này áo mới đón chào xuân đến,

Đây tiếng cười tŕu mến bên hoa.

Em vui tươi, dưới làn nắng mới,

Con hát vang, vui múa nhận qùa.

 

Rồi từng người nắm tay chung bước,

Trong tiếng ca, vang lở đất trời.

Mẹ nâng ly đón mời xuân tới,

Con hân hoan áo mới trên tay.

 

Ḱa chiến tranh sẽ là dĩ văng.

Hai mươi năm nước mắt đă qua.

Nay Xuân về như hoa hẹn ước,

Trong hân hoan đất nước thanh b́nh.

*

*     *

 

Có ai ngờ ngày đi mau qúa,

Nắng chưa về xuân đă đi qua.

Ḱa người mẹ vào ra thơ thẩn,

Đây nàng dâu thao thức đêm dài.

 

Mong nắng lên cho ngày mới đến,

Người sẽ về trên bến năm xưa?

Làng quê ta không mưa đạn pháo,

Nơi chiến trường tiếng hát vang xa.

 

Nhớ hôm nào nắng mùa xuân đến,

Vợ bên chồng đôi bóng đan tay.

Nàng ước rằng chiến tranh sẽ hết,

Anh trở về với tiếng ca vang.

 

Đường quê ta mai ngày nắng dậy,

Cho người người tay nắm lấy tay.

Từ thôn làng tiến ra thành phố,

Chẳng nơi nào tiếng pháo không vang.

 

Ḱa đ́nh làng rộn ràng chiêng trống,

Đây sân chùa nhịp kẻng ngân vang.

Muà xuân ơi chiến tranh đă hết,

Người bên người cất tiếng hoan ca.

 

Ngày mai ơi hương tràn, gío mát,

Ta đan tay đón ánh trăng thanh.

Rồi nắng lên hoà b́nh sẽ đến,

Cho muôn người cặp bến thương yêu…

 

*

*     *

 

 

2. Đổi đời.

 

 

Khi nắng lên, chị ra đầu ngơ,

Đôi con mắt lạc giữa ṿng trời.

Người nh́n người chơi vơi dấu lệ.

Chàng bước về thân áo tả tơi.

 

Người gặp người rưng rơi nước mắt,

Chén cơm chiều, ruột thắt cơn đau,

Ngoài trời kia nắng sầu lên núi,

Cho đêm về ngơ tối tang thương.

 

Khi giọt nước c̣n vương trên má,

Gói hành trang lại đă lên vai.

Bởi lệnh ra, anh vào “cải tạo”,

Mẹ lo ngày, chị khóc trắng đêm.

 

Trời đất lặng, ngàn mây im tiếng,

Mà tháng ngày vẫn tiễn nhau đi.

Nắng chưa lên đă về đỉnh núi,

Người nh́n người cho tủi chén cơm.

 

Hai mươi năm lửa gào chinh chiến,

Người chờ người trong tiếng âu lo.

Nay ḥa b́nh cộng nô t́m đến,

Anh vào tù cả nước tang thương.

 

Từng ngày qua, năm tàn tháng hết,

Chị ngồi chờ, vỡ nát con tim.

Mẹ vào ra trông h́nh đợi bóng,

Giọt lệ dài nhỏ xuống đêm đen.

 

Ngày vẫn qua, đêm về trời sáng,

Tiếng gọi c̣n vọng măi trên mây.

Người ra đi chẳng quay về nữa.

Cho tiếng đàn tan vỡ theo giây…

 

*

*     *

 

Rồi đất trời xoay ṿng năm tháng,

Thoáng mắt nh́n cảnh vắng năm mươi.

Năm mươi năm một đời qúa vắn,

Năm mươi năm giấy ngắn t́nh dài,

 

Năm mươi năm h́nh hài đổi khác,

Năm mươi năm ai nhắc lối về.

Để cho ta ngồi kề thần chết,

Để cho dân tàn hết một đời?

 

Ḱa bao người đứng ngồi trong cũi.

Cho cuộc đời hận tủi tháng năm!

Gió bấc về, hn căm lên mắt,

Khóc một thời nước mất nhà tan…

 

*

*     *

Hỏi có phải v́ ta ngại khó,

Để hôm nay ta có ngày này?

Giữa quê hương giặc bày tội ác,

Khắp thôn làng giáo mác khoe công,

 

Từ rừng hoang chuột đồng về phố,

Cho muôn nhà chuốc khổ vào thân.

Cuộc khởi đầu học làm nô lệ,

Muôn triệu người nuốt lệ trên non.

 

Ḱa mẹ ǵa đợi con trước ngơ,

Đây nàng dâu nức nở giữa nhà.

Mấy năm sau hương tàn hoa nát,

Triệu triệu người, nước mắt tuôn rơi.

 

Sau mươi năm, đứng ngồi than khóc.

Muôn vạn người mái tóc bạc phơ.

Hai mươi năm đợi chờ thần chết.

Người ra đi đă hết lối về?

*

*     *

Ba mươi năm vai kề áo rách.

Non nước Việt chia cắt tang thương.

Mọi con đường có phường đạo tặc,

Người nh́n người trách bắc oán nam.

 

Bốn mươi năm dân làm trâu ngựa,

Muôn triệu người sống giữa hận thù.

Ḱa đường quê mây mù che phủ,

Đây non nước đă mất Tự Do.

 

Nay nhà Nam không c̣n Độc Lập.

Người nước Việt đă mất quê hương!

Năm mươi năm giữa đường than khóc,

Năm mươi năm học được chữ … lừa?

*

*     *

Ḱa đồi cao rừng tàn lá úa,

Đây sông dài chất chứa đau thương.

Người ra đường như phường nô lệ,

Quay về nhà ngấn lệ chẳng khô.

 

Năm mươi năm thằng mù lên tướng,

Năm mươi năm dân vướng bạo tàn.

Năm mươi năm cơ hồ dâu bể,

Năm mươi năm nhắc kể đoạn trường.

 

Việt Nam ơi, nắng vàng đă tắt?

Quê hương ơi, tiếng thét nghẹn ḷng.

Đoàn tàu đi chẳng quay về nữa,

Việt Nam ơi ai trở về không?

 

Đường quê ta gặp thời lá đỏ,

Năm tháng dài người bỏ ra đi.

Đoàn tàu xưa tiếng c̣i đă tắt,

Người đă đi ai trở về đây??? (c̣n tiếp.)

 

 

Bảo Giang

25.4.2025

 

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính