Hồi KƯ  

Băo nổi

 

Hà Lan Phương (Paris)

 

 

Giông tố đă kéo vào miền Nam VN ngày 30 tháng 4 năm 1975 gây ra bao nhiêu tan nát đổ vỡ cho toàn thể người  dân Việt Nam Cộng Ḥa. Trăm ngàn bất hạnh tai ương đă phủ trùm xuống những gia đ́nh quân cán chính  của chế độ.

 

Từ ngày được sống tự do trên đất Pháp tôi vẫn ước ao có một thời gian rảnh rổi, để ghi lại những khổ nạn đầu tiên của tôi trong kiếp làm người. Dù trong hoàn cảnh nào, thời gian nào, những thảm cảnh ấy vẫn luôn mới, luôn hiện diện trong tim óc của tôi.

 

Khổ nạn ấy phải tính từ ngày 30- 4 -1975 ngày quân Cộng sản miền Bắc VN  đă tiến vào bức tử, cưỡng chiếm Sài G̣n yêu dấu của tôi.

 

Trong thời gian nương náu trên đất khách, tôi đă đọc qua nhiều tác phẩm nói về những đày đọa dă man, ác độc của quân việt cộng Bắc Việtvới những ng̣i bút nam giới, phần đông các anh đều là những chiến sĩ của quân lực VNCH.  Tôi đă thật sự đau ḷng  nát ruột khi đọc những tác phẩm của các anhSong vẫn chưa có một nhà văn nữ nào đề cập sâu sát về vấn đề này. các chị chỉ nói sơ qua về thảm cảnh Cộng Sản ở một vài đoản văn,chưa đủ nói hết sự thật tàn ác, gian manh mà cộng sản đă dành cho những người ở lại (vợ con, cha mẹ của những người tù). Bao nhiêu cay đắng, tủi nhục, gian nan, gia đ́nh người tù không dám hé môi than thở v́ sợ  thân nhân ḿnh nản ḷng, xót ruột, không thi hành Tốt công tác học tập., họ vẫn cố gắng vui cười, chịu đựng khổ đau, chạy vay nợ nần để có đủ phương tiện lo lắng  cho người tù. Cho chồng cha yên tâm. Sống trong một chế độ dối gian lọc  lừa, người dân cũng hóa thành những kẻ không dám nói lên sự thật từ bao giờ?

 

Gần bốn mươi năm sống tha hương trên đất khách, h́nh ảnh của những ngày gian nan, vất vả trên quê hương không bao giờ phai nhạt trong kư ức tôi. Kư ức ấy  măi hiện diện quanh tôi với những bộ mặt  độc ác, kiêu căng, ngu đần…..

 

Vài người bạn đă nói với tôi: Chuyện cũ rồi, xa quá rồi nhắc nhở làm chi nữa, dĩ văng hăy để cho nó ngủ yên, khơi đống tro tàn làm ǵ???

 

Tôi không đồng ư với những lập luận ấy. Bởi tôi vẫn c̣n sống lưu  đày trên đất nước người. Tương lai sự nghiệp của gia đ́nh tôi và bao  người khác  không c̣n ǵ nữa. V́ sao??????? Nếu không v́ bọn Cộng Sản VN, nếu không v́ quyền lợi của bọn đế quôc  nước ngoài Mỹ Nga Tầu?????? Th́ làm sao có bao nhiêu triệu  người VN  sống tha hương lưu dày trên  xứ lạ?? Mấy trăm ngàn người trôi sông lạc biển?

 

 Tôi không đồng ư, nên đến giờ này  dù đă gần  bốn mươi năm  tôi vẫn viết ra những ḍng này,  và  hơn ba mươi năm chưa một lần trở lại với quê xưa.

 

Thế mà … cũng có bao nhiêu người  ngu xuẩn, khờ khạo tin vào những lời đầu môi của Cộng Sản, phấn khởi hồ hởi quay về cộng tác làm việc, góp vốn chung với  bọn tư bản ĐỎ. Cứ tưởng cách mạng khoan hồng rồi, ḥa hợp ḥa  giải với ngụy quân ngụy quyền rồi.

 

Hỡi những người dân thành thật, chất phác của tôi, hăy chịu khó nghĩ suy một chút Cộng Sản nếu “khoan hồng”với người Cộng Ḥa th́ không bao giờ chúng nó “đày ải”quân cán chính VNCH vào những nơi rừng thiêng nước độc, cho họ chết dần ṃn v́ đói lạnh, v́ bịnh tật thiếu thuốc men.

 

Tôi cũng hiểu làm chính trị là phải gian xảo, dối trá để giữ bí mật cho tổ chức, giữ phần thắng cho đoàn thể. Song ít ra cũng phải có ḷng nhân đạo, có lương tâm của con người đối với mẹ cha, đối với bạn bè đồng chí “những kẻ đi cùng ḿnh trên con đường tranh đấu chứ?Đằng này hồ chí minh và đảng cộng sản của y đă bất chấp tất cả, theo Mỹ, theo Pháp, theo Tàu,theo Nga, nịnh bợ, chỉ điểm để ám hại  những  đồng chí anh em, những đoàn thể quốc gia chân chính hầu giữ tiếng tăm danh vọng cho đảng  Cộng Sản VN

 

* * *

 

Trước ngày 30 – 4 – 75, tôi chỉ là một con bé học tṛ yếu  đuối, thơ ngây. Sống trong ṿng tay bao che của mẹ, của cha, vui bên bạn bè  cùng lớp. Tôi thấy cuộc sống trôi qua rất êm đềm, thoải mái

 

    Khi c̣n bé, trong lứa tuổi tiểu học, tôi c̣n được nuông chiều bởi bà ngoại. Bà rất cưng tôi, bởi v́ …..con bé siêng học, suốt ngày chỉ ngồi trước bàn với quyển sách.  Bà nào biết, quyển sách đó là...HỒN BƯỚM MƠ TIÊN,  là LẠNH LÙNG là  ĐOẠN TUYỆT …. của nhóm Tự lực văn đoàn. Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy hối hận v́ đă lỡ ….. “ma giáo” với bà Lấy quyển vở bọc ra ngoài cuốn truyện và ngồi ung dung trên bàn đọc. Từ lúc cậu Út đi dạy học đến lúc cậu Út về …....Tôi cũng chẳng biết tại sao, lúc ấy chỉ mới mười tuổi mà tôi lại mê sách truyện và ma lanh đến như thế?

 

   Tôi chưa biết chiến tranh là ǵ. Thuở đó là khoảng năm 1960, người dân sống trong thanh b́nh dưới chế độ Đệ Nhất Cộng Ḥa do Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm lănh đạo. Tôi chỉ nghe thoang thoáng những câu bàn tán nho nhỏ,thầm th́ của người dân ngụ dưới G̣ Công (cậu Út và bà ngoại ở đấy);  “tối hôm qua mấy ổng  lại về chó sủa quá trời”, Mấy ổng vừa dán thông cáo “đă xử tội tên trưởng ấp”  và  “mấy ổng ra lịnh phải giết chó đi, nhà nào căi lịnh sẽ bị trừng phạt   vvv...vvv ….

 

   Với những câu xầm x́ như thế, con bé lên mười là tôi chẳng hiểu ǵ. Cứ ngỡ …. mấy ổng là những con ma mặt mày đen đúa, hoặc là những ông ba bị chín tay mười hai con mắt hay bắt trẻ con đi một ḿnh, như các bậc phụ huynh thường đem ra dọa nạt con nít …. Tôi chỉ biết đem hỏi ngoại: Mấy ông ấy là ai hở ngoại? Ngoại cười hiền: họ là Việt cộng  _  Thế Việt Cộng là ǵ?  _  Là người Việt như bà với con vậy đó.

 

Con bé tôi không dám hỏi tiếp v́ sợ ngoại la, về tội ṭ ṃ. Song những câu trả lời của ngoại không làm tôi vừa ư chút nào!

 

V́ mỗi lần về quê thăm ngoại, tôi với mẹ và những hành khách ngồi cùng xe đều bị kẹt lại trên xe,và đợi ít nhất là cả tiếng đồng hồ v́ “mấy ổng đắp mô”  Mọi người đều sợ hăi lo âu. Sự hốt hoảng hiện rơ trên nét mặt mỗi người. Họ nh́n đăm đăm một khối đất đen ś, được đắp cao như nấm mộ, nằm nghênh ngang giữa xa lộ ….. Họ không hiểu sẽ có việc ǵ xảy ra, trong nấm mộ đó? Súng đạn? Hay bom hay ḿn??? Có bao giờ du kích CS sẽ nhào ra bắt trói tất cả mọi hành khách?  Bao nhiêu câu hỏi lởn vởn trong đầu;chỉ khi nào chiếc xe nổ máy lại, người ta mới thở phào nhẹ nhơm.  “Họ là người Việt Nam như bà với con”mà sao họ gian ác, quái đản như thế? Con bé lên mười với đầu óc ngây thơ, chỉ biết hỏi thầm như thế trong tim của nó!

 

Đến năm 1967 con bé ngày xưa đă lớn; đă biết đọc báo theo dơi tin tức chiến sự. So với những năm xưa chiến tranh bây giờ đă bùng nổ dữ dội, song cũng c̣n xa Sài G̣n lắm. Tôi chỉ biết chiến tranh qua báo chí, truyền h́nh, qua những địa danh Pleime, B́nh Giả, Đồng Xoài, Tam giác sắt, Komtum Tống lê Chân, của các ông kư giả chiến trường: Phạm Huấn, Phan Nhật Nam …. vvv....Tôi cũng cảm thấy lo âu, hồi hộp cho những người lính VNCH, bạn bè tôi, họ hàng tôi....những người thanh niên  trẻ tuổi, đă dám HY SINH mạng sống, tương lai, mộng ước của ḿnh khoác lên người bộ quân phục, hiên ngang xa rời thành phố, tiến vào chốn hiểm nguy. Càng ngưỡng mộ các anh bao nhiêu tôi càng oán ghét xem thường bọn thanh niên ở lại hậu phương bấy nhiêu. Nhất là với những gia đ́nh giàu sang, ăn trên ngồi trước trong bộ máy chính quyền, đă lợi dụng quyền hành, tiền bạc để mua danh, mua chỗ cho con  cho cháu của họ. Những người ấy nghiễm nhiên sống an lành hạnh phúc ở ngoại quốc, hoặc những cơ sở nơi hậu phương dễ làm ăn, dễ kiếm tiền. Không đổ mồ hôi nước mắt …..Tối c̣n có th́ giờ đi dạo phố với vợ với đào nhảy nhót nhậu nhẹt...Họ không một chút chạnh ḷng tưởng nhớ đến những người bạn học chung lớp năm xưa.Họ đâm ra hăi sợ chiến tranh chết chóc. Gia đ́nh họ đă biến thành những kẻ ăn cơm quốcgia  thờ ma cộng sản. Được học hành ấm no đầy đủ bọn sinh viên c̣n nghe lời Cộng Sản và những phe phái đứng giữa để mà … đ̣i hoà b́nh chống Mỹ. Bao nhiêu cuộc biểu t́nh ở Huế, Đà Nẵng, Sài g̣n ….c̣n làm đau đớn, bận rộn thêm cho những người lính ở ngoài chiến trường. Họ xả thânbảo vệ tự do, giữ ǵn an ninh cho quê hương tổ quốc. Thế mà lại bị những tên mù quáng dốt nát phá hoại.  Sáng Mùng một Tết năm Mậu Thân 1968, nhà nhà đang say sưa trong giấc ngủ, sau một đêm Trừ Tịch tràn đầy hạnh phúc. Bỗng họ nghe có những âm thanh văng vẳng như tiếng súng, họ cứ ngỡ  đó là tiếng pháo mừng Xuân thôi. Tết ngưng bắn  đến ba ngày mà. Mọi người cứ nghĩ họ nằm mơ. Nhưng khi mở đài phát thanh nghe  tin, họ mới ngă ngửa ra  tiếng súng thật chứ không phải tiếng pháo. Cộng Sản Bắc Việt đă lợi dụng thời gian ngưng bắn “tấn công”xuống miền Nam VNCH. Chúng nó không chừa một tỉnh,một quận nào. Từ Huế; Quảng Trị đến Nha trang Long Khánh vào Sài G̣n các vùng ngoại ô của thủ đô và đến cả vùng bốn chiến thuật. Lịnh giới nghiêm đă ban hành khắp nơi. Bấy giờ dân Sài G̣n mới mở mắt ra trước những việc làm gian manh xấc láo của bọn Cộng Sản VN.

 

Thế là dân quân miền Nam đă đồng ḷng đánh Cộng Sản với quân đội; cảnh sát của VNCH. Không một bóng dáng đội nón cối nào TRỐN được trong thành phố Sài G̣n và những Bảy Hiền Bà Quẹo Tân Thuận Nhà BèHàng Xanh Thị Nghè …. Chúng nó đă bị lôi ra đền tội trước dân chúng!

 

Mang lấy thất bại chua cay của lần này, CSVN chưa tởn c̣n chuẩn bị thêm lần thứ hai  Tấn công vào Sài G̣n  nữa. Nhưng lần thứ nhất với yếu tố bất ngờ, với sự vi phạm lịnh ngưng bắn Việt Cộng c̣n chẳng tạo nên công cán ǵ. Nói chi đến lần thứ hai. Quân lực VNCH  đă trang bị đầy đủ vũ khí đề pḥng cảnh giác khắp mọi nơi, sự thất bại chua cay dĩ nhiên dành phần cho bọn giặc cờ đỏ  mà  thôi.  Đến nổi Hồ Chí Minh TỨC QUÁ mà phải nhắm mắt ĺa đời!

 

Sau những năm 68, 69 70 với những trận đánh khốc liệt. Người ta đă bày ra cái hiệp định Ḥa B́nh ngưng bắn 27 – 1 – 73 với sự tham dự của các phe tham chiến: VNCH -  Mỹ – Mặt trận giải phóng miền Nam – và Bắc Việt. Tuyên truyền phổ biến rầm rộ cho Ḥa B́nh. Nhưng sự thật người dân miền Nam không nh́n thấy ḥa b́nh và cũng chẳng hưởng thụ ḥa b́nh được một ngày!!!!

Chỉ là một kư kết gian dối, những cuộc họp trơ trẽn giữa Kissinger và Lê Đức Thọ. Một âm mưu “bức tử” Việt Nam Cộng Ḥa  cho đến ngày 30- 4 – 1975. Nhà văn Phan Nhật Nam đă viết.

 

“cả thế giới đều bịt mắt, toàn thế giới vỗ tay, rung chuông mở rượu, tung dây ngũ sắc để mừng Ḥa B́nh Đông Dương, đón mừng hiệp định ngưng bắn, chuẩn bị cho Nixon lănh giải NOBEL Ḥa B́nh, công nhận Kissinger là “ông thế giới” và chính phủ Hà Nội, tập đoàn cộng sản Bắc việt là những kẻ “tích cực” góp phần xây dựng ḥa b́nh thế giới …. Đau đớn quá! Đau đớn biết bao nhiêu”  (Tù binh và Ḥa b́nh của PNNtrang 65) …

 

* * *

 

Với ngày ba mươi tháng tư năm một chín bảy lăm ấy không một người dân VN  nào DÁM nghĩ đến. Những tấm ḷng chất phác thành thật có khi nào nghĩ một miền Nam  thanh b́nh no ấm như thế mà sụp đổ?????Một lực lượng quân đội anh dũng, hùng hậu như thế mà thua bọn Cộng Sản Bắc Việt hay sao??? Họ đâu biết, phía sau hậu trường chính trị miền Nam nó ra sao? Nó diễn biến như thế nào? Làm sao chúng ta hiểu được những việc làm giả dối, gian manh của bọn người làm chính trị. Nhất là đối với bọn ngoại bang khác tiếng nói mầu da với chúng ta. Cả hai miền Nam Bắc đều phải lệ thuộc  vào Nga vào Mỹ  Trung cộng. Không thể nào Ca Tụng bọn cộng sản Tàu và cũng chẳng được nói “Hoa Kỳ là đồng minh tốt của miền Nam VN”  Chúng nó chỉ v́ quyền lợi riêng tư của đất nước, của người dân chúng nó, nhân danh v́ ḥa b́nh, v́ nhân đạo, chỉ là một sự gian dối, bề ngoài đầu môi chót lưỡi của bọn cường quốc mà thôi!!!

 

Người Việt Nam không thương nước VN th́ suốt đời chỉ là NÔ LỆ, chỉ là những kẻ hèn, ham sống sợ chết. Không đứng lên t́m tự do, dân chủ cho Tổ Quốc sẽ không có đồng minh nào giúp đỡ chúng ta cả!!!

 

Sau cái lịnh ĐẦU HÀNG VÔ ĐIỀU KIỆN, nhục nhă của ông Dương văn Minh. Tôi hoàn toàn mất hết bao kỳ vọng vào phút cuối. Trước đó tôi vẫn hy vọng vào những đạo quân hùng dũng của quân lực VNCH. Tôi nghe dân chúng xôn xao bàn tán: quân đội vẫn c̣n đánh ở Long Khánh, Tướng Nguyễn Khoa Nam và vùng bốn chiến thuật vẫn đứng vững, vẫn quyết chiến đấu đến cùng với bọn Việt Cộng. Như thế tôi có quyền hy vọng và sung sướng đợi chờ tin chiến thắng chứ? Song có ngờ đâu … khi ông Tổng thống CHỦ BẠI quy hàng th́ cấp dưới phải thi hành lệnh thôi!

 

Quá uất Tướng Nguyễn Khoa Nam và Lê Văn Hưng của quân khu bốn đă tự vẫn theo thành như Hoàng Diệu, Nguyễn Tri Phương thuở nào. Những vị tiền bối anh dũng của đất nước VN chúng ta.

 

Ngày 30 tháng 4 đó, tôi đă bật khóc nức nở khi nghe xong cái tin oan nghiệt ấy. Họ hàng bên ngoại của tôi đă an ủi rằng “chắc chẳng sao đâu họ cũng là người VN như ḿnh và cách mạng luôn luôn khoan hồng  Cháu hăy yên tâm”.

 

Đây là lần thứ hai tôi nghe lại câu nói đó  “Họ cũng là người VN như ḿnh”

 

12 giờ trưa hôm đó, bố tôi mới ở sở về. Tôi mừng quá v́ đă mấy ngày v́ t́nh h́nh quá nghiêm trọng, bố tôi không được về nhà. Mẹ con chúng tôi lo lắng, sợ có việc ǵ …. không may xảy ra cho ông. Thấy ông ngồi trên xe Honda  lái vào sân tôi cũng yên tâm và hỏi ông “họ có làm ǵ bố không?” Cha tôi cười lắc đầu “có ǵ đâu, bố giao ch́a khóa và giấy tờ trong pḥng cho họ. Đúng nguyên tắc đúng luật lệ có ǵ trái đâu mà họ la ḿnh”  Tôi vẫn mếu máo: con sợ họ lắm  bố ơi -  Không sao đâu con nên b́nh tĩnh họ cũng là người VN  như ḿnh. Gà cùng một mẹ sao đành đá nhau, vả lại họ có nói với bố:  cách mạng rộng lượng khoan hồng với tất cả mọi người nếu ai biết ăn năn hối lỗi, cải tà quy chánh!

 

Nghe bố tôi nói xong, tôi lại nổi nóng, căm thù bọn Việt Cộng. Ai tà Ai chánh? Mà chúng nó kêu gọi ăn năn hối lỗi?

 

Xong!! Đă hết rồi, đă xong rồi. Khi ông Tổng Thống, kiêm tổng tư lệnh quân đội đă “QUY HÀNG VÔ DIỀU KIỆN”  Th́ ….. bọn đàn em thấp cổ bé miệng làm ǵ, nói ǵ được nữa????

 

Với những người hiểu biết về chính trị, theo dơi chính trường hàng ngày, th́ từ lúc ông Trần Văn Hương “nhường ngôi” cho phe Dương Văn Minh, Vũ Văn Mẫu …. là người ta đă biết, sớm muộn ǵ VNCH cũng rơi vào tay Cộng Sản. V́ phe ông Dương Văn Minh thuộc “thành phần thứ ba, trung lập,” ….. bên nào cũng  chơi cũng bắt tay Quốc gia hay Cộng Sản chẳng có ǵ quan trọng!

 

Chỉ riêng người quốc gia tự do th́ măi măi ôm  nỗi uất hận  không bao giờ quên!!!!

 

Thời gian đầu cả miền Nam như chết đứng, chỉ là những cái xác không hồn, những con mắt lạc thần….. đối ngược hẳn lại với bọn người chiến thắng và bè lũ “thời cơ”, tay đeo băng đỏ đi reo mừng, ḥ hét cho ĐẠI THẮNG MÙA XUÂN. Thậm chí có những con người ăn sống bằng máu xương của chế độ VNCH  mà đành phản bội đi ca mừng NỐI V̉NG TAY LỚN với bọn VC!!!

 

Người dân chẳng dám nói năng ǵ. Bạn bè lối xóm gặp nhau th́ kéo vào nhà, th́ thào to nhỏ. Như sợ nói to là phạm tội với Cách Mạng với Bộ Đội nhân dân.

 

Đau  đớn nhất, một thảm kịch đă xảy ra trong con hẻm 331 nhà tôi. Mà không bao giờ h́nh ảnh ấy phai mờ trong trí óc của tôi cả!

 

Trong một buổi trưa yên vắng, khó thở của ngày 3- 5 – 75 dân trong xóm chợt nghe thấy có tiếng khóc la rất thảm thiết:  Trời ơi ai cứu tôi với.

 

Chúng tôi tất tả chạy ra sân nh́n, người làm náo  động khu xóm của tôi trưa nay chính là một anh thương binh  VNCH đang ḅ lết vào  trong hẻm … một cuộn băng đầy máu đang quấn trên bụng, người thương binh tay ôm khúc ruột của ḿnh, đau đớn khóc van xin “cứu tôi với bà con ơi, anh chị em ơi” Chúng tôi nh́n người thương binh rơi nước mắt, chúng tôi hiểu người  chiến sĩ ấy vừa bị đuổi ra khỏi Tổng Y Viện Cộng Ḥa. Tan nát ruột gan nhưng không ai dám nói câu nào?. Họ đứng lặng câm nh́n người lính BẠI TRẬN vừa khóc vừa kêu. Độ nửa tiếng sau, một toán bộ đội tay súng tay dao (mác), đi vào ngỏ hẻm lôi người thương binh ra, vừa kéo vừa mắng người BẠI BINH: ai cho mày vào đây phá rối?

 

Dân trong xóm  bắt đầu giải tán, lủi thủi vào nhà. Họ thầm xót xa cho người chiến sĩ, không biết anh sẽ sống chết ra sao khi sa vào tay bọn Quỷ đỏ???Có ai ở chung hẻm này với tôi, có c̣n nhớ chăng bi kịch ấy? Các bậc đàn anh đă lợi dụng xương máu của những người chiến sĩ ấy để ăn no mặc sướng, vinh thân ph́ da, Họ đă đạp lên bao nhiêu xác chết của anh em chiến  hữu để thêm lon thêm chức  (nhất tướng công thành vạn cốt khô).   Đến khi hoan nạn, họ bỏ anh em đồng đội lại cho kẻ thù, chỉ lo ích kỷ bảo vệ mạng sống của ḿnh!!!!!!

 

Tôi nhớ rơ trưa 30 – 4 vẫn c̣n có những trận đánh cố thủ giữa  các chiến sĩ Nhảy Dù anh dũng và bọn Cộng Sản. Đă có bao nhiêu anh đă tự sát, không chịu đầu hàng Việt Cộng, để giữ tấm ḷng trung kiên với đất nước?  Những tấm gương bi hùng ấy có nhà viết sử nào ghi vào sách vở để cho mai sau, hậu thế???? Hay chỉ biết tranh ăn dành chỗ, phó mặc cho Cộng Sản Việt Nam thay đổi những trang sử hào hùng của VNCH thành những trang bôi nhọ, nhớp nhúa, lên các bậc tiền bối của chúng ta???

 

* * *

 

Dù cho bọn cán bộ khu phố, thanh niên băng đỏ có đi khắp nơi trong xóm tuyên truyền “đồng bào hăy yên tâm lao động tốt, chính phủ cách mạng luôn khoan hồng với tất cả mọi người ….” Nhưng người dân lúc ấy chẳng tin ǵ nơi những con người trở cờ nữa.

 

Cách mạng luôn khoan hồng với tất cả mọi người, nhưng nh́n vào việc họ đối xử với người thương binh hôm trước, cùng với những bài báo đọc ầm ĩ mỗi ngày trên loa phát thanh của phường khóm, họ hiểu cách mạng chỉ là những con tắc kè đổi mầu, là bọn người gian dối, xảo quyệt, đầu môi chót lưỡi mà thôi. Nhất là khu xóm nhà tôi  toàn dân di cư 54, đă một lần bỏ đất Bắc ra đi. Họ hiểu CSVN như thế nào rồi,. Họ lo âu nghĩ đến những h́nh phạt nào, Cộng Sản sẽ dành cho họ???? Gia đ́nh tôi cũng một nỗi lo sợ như bà con hàng xóm. Dù không là dân di cư 54. Song bố tôi là công  chức tại bộ nội vụ. Bố mẹ tôi rất hiền, rất an phận. Ông bà vẫn nghĩ CS chẳng hại ǵ dân v́ họ cũng là người VN như ḿnh …. Chỉ riêng tôi oán thù bọn quỷ đỏ vô cùng!!! Phải chăng v́ tôi là một thính giả rất trung thành của đài Phát Thanh Quân Đội????? Nên tôi không thể nào có được một chút cảm t́nh cho bọn nón cối.

 

Từ sau cái ngày đó, ngày mất nước, cuộc sống của gia đ́nh tôi đă bắt đầu chật vật. Bố tôi thất nghiệp. Mẹ tôi không có hàng thêu (thời buổi lộn xộn, ai c̣n ḷng dạ ăn diện). Vật TẾ THẦN đầu tiên, được đem ra chợ trời để giải quyết vấn đề bao tử của gia đ́nh, là chiếc RadioTransistor National của tôi. Người bạn thân thiết của tôi. Song từ ngày Sàig̣n có chủ mới. Tôi không c̣n thiết tha ǵ đến nó nữa. Tôi đưa nó ra chợ trời ….. để đỡ buồn. Đỡ nhớ kỷ niệm. Ngày xưa lúc nào Nó cũng ở bên cạnh tôi để tôi nghe tin tức, nghe nhạc, nghe Tao Đàn.  Bây giờ c̣n ǵ nữa đâu?.

 

Bố tôi lại c̣n bị bắt đi tù. Ngày về chưa biết bao giờ?  Chỉ nghe họ bảo chuẩn bị thức ăn cho mười ngày.

 

Mẹ con chúng tôi phải chạy t́m việc buôn bán ǵ đó để sống qua ngày. Người đàn ông cột trụ của gia đ́nh đă ra đi, giờ chỉ c̣n mấy mẹ con yếu đuối. Cũng may mẹ tôi có người anh họ ở dưới ngả tư Phú Nhuận. Ông này là dân di cư 54  nên rất sành sỏi việc làm ăn buôn bán, ông có quen với ḷ đậu hũ gần nhà  và đề nghị lănh mối, chở về chợ Trương Minh Giảng cho tôi bán chung với con ông ta. Chị ấy lớn hơn tôi hai tuổi. Mẹ tôi đồng ư ngay, vui nữa là khác, v́ cùng làm ăn với bà con, yên tâm hơn. Tôi chẳng có ư kiến ǵ. Dân học tṛ đi bán đậu hũ!  NHỜ ƠN CÁCH MẠNG MỚI BIẾT BÁN BUÔN!!!Biết ǵ đâu? Tưởng làm ăn bề lâu bề dài, có ngờ đâu 5 ---6 tháng ǵ đó ông bác tôi giận tôi, cho là tôi “giựt mối” của con ông ta. V́ ngày nào đến 11 giờ là tôi đă bán hết hàng, c̣n con ông ta th́  cứ... dài lưng ra với những b́a đậu Ế  chẳng ai mó vào. Thật là diễu! Buôn bán cũng tùy ở cái duyên cuả kẻ bán hàng chứ?. Mời chào ngọt ngào như thế nào; Vả lại tôi là DÂN Trương Minh Giảng, lối xóm lên xuống trông thấy nhau hoài, bi chừ thấy tôi “nắng mưa nhọc nhằn vẫn tươi vui” nên họ thương “ủng hộ” có thế thôi. Mà cũng giận hờn Rơ là ông bác của tôi.

 

Thế mới biết, dù là họ hàng thân thiết với nhau,một khi đụng chạm  đến quyền lợi riêng tư của nhau,th́ cũng chẳng c̣n là …. ruột thừa ruột dư  ǵ nữa cả!

 

Không c̣n mối đậu hũ, tôi quay ra lấy mối rau muống của các bạn hàng từ Bảy Hiền, Lăng Cha Cả lên. Một thời gian sau; mẹ tôi lai chế ra món chè đậu xanh bánh lọt, cho tôi thay đổi không khí. Kỳ này bán buôn không khá  Chè th́ chóng hết, nhưng vốn không c̣n, lời cũng chẳng  vào. V́ mấy cô bạn học cứ ghé thăm hoài. Tuị nó cũng CÁ  MÈ MỘT LỨA  với ḿnh, buôn thuốc, bán quần áo cũ, tôi làm sao tính tiền với bạn được?.  Thế là mẹ con  chúng tôi lại dẹp nghề. Vả lại thời gian này là khoảng năm 1976, Việt Cộng tung ra chiến dịch đả đảo những thành phần buôn bán cá nhân. Chúng nó bảo buôn bán kiếm lời là phi lao động,là làm trung gian bóc lột nhân dân. Chúng hô hào khuyến khích mọi tầng lớp nhân dân làm quen với lao động chân tay,làm công nhân viên nhà nước để tiến nhanh,tiến mạnh lên Xă Hội Chủ Nghiăcho bằng các anh em Tầu /Nga / Bắc Hàn / Cuba...vvv....Chúng nó ba hoa ghê lắm. Nói th́ hay lắm Song thực hành ….. th́ sai bét. Bởi vậy người miền Nam lại nhắc đến câu nói:  Đừng nghe những ǵ Cộng Sản nói mà hăy nh́n những ǵ Cộng Sản làm.

 

Thật như thế, trong trường hợp của tôi xin dẫn chứng một thí dụ về việc NÓI XẠO  của các Đồng chí. Sau khi thu dọn bàn ghế bán buôn chợ trời. Để chứng tỏ tôi cũng là người có ư thức cải thiện đời sống mới như tất cả mọi công dân tốt. Tôi đă nhờ bà Phú Hải (tổ trưởng tổ phụ nữ)của tôi tŕnh bày lên quận ba, ư kiến xin vào làm ở nhà trẻ phường 23 nơi cư trú của tôi. Tên bí thư thành ủy quận ba đă mắng bà tổ trưởng của tôi rằng: “Sao chị ngu thế bố nó là Nguỵ quyền đi cải tạo, tại sao chị lại đề nghị cho nó làm nhà trẻ. Nó là con của Ngụy. Nó chỉ có quyền đi  thanh niên xung phong mà thôi. Nhà của nó thuộc diện đi kinh tế mới, không phải diện ở thành phố.

 

Khi nghe bà tổ trưởng kể lại, tôi tức đến...muốn khóc. Té ra thời nào cũng giống thời nào:

“Con vua th́ lại làm vua

Con sải ở chùa th́ quét lá đa”

 

Nói ǵ Cộng Sản với Quốc Gia. Thằng Việt Cộng c̣n bê tha, hối lộ, tham nhũng hơn cả trăm lần thằng Việt Nam Cộng Ḥa. Đâu có quư báu ǵ!!!

 

Quá hăi hùng và hoang mang trước tin gia đ́nh tôi thuộc diện đi kinh tế mới. Mẹ tôi lại phải chạy đôn chạy đáo đến nhờ vả bà con, họ hàng bộ đội tập kết, nhờ họ giúp đỡ t́m việc làm cho tôi. Bao nhiêu đồ đạc quư giá trong nhà: tivi, tủ lạnh bàn ghế, tủ giường ông cán bộ nào “tỏ ư” thích khen đẹp là mẹ tôi BIẾU NGAY Chẳng tiếc một tí nào. Chỉ cốt  giữ hộ khẩu ở lại Sài g̣n. Sau vài tháng t́m ṭi, lạy lục, đút lót …. tôi đă được một người anh họ hứa đưa vào làm trong công ty xây dựng. Cũng nên biết thời ấy chỉ có công nhân xây dựng mới được ở lại thành phố thôi. Ngoại trừ con ông cháu cha bè đảng nhà chúng nó  th́ Sài g̣n là nơi chúng nó đóng đô.

 

Tôi có quen một gia đ́nh  nghèo ở bến Tắm Ngựa (Yên Đỗ) có con là trung úy bộ binh sư đoàn 5  đi tù cải tạo. Ở nhà phường khóm nhất định XÚC ông bà cha mẹ và các em của người lính trẻ ra nông trường. Chúng bảo: Gia đ́nh cứ đi đi rồi anh Sơn sẽ về phụ giúp với gia đ́nh. Bố mẹ anh tưởng thật nên đồng ư ra đi. Than ôi! Năm năm sau người con trai mới trở về với bố mẹ ǵà yếu và các em thơ dại. Cuộc sống ở nông trường của họ dĩ nhiên chỉ có bo bo với khoai ḿ. Ở bến Tắm Ngựa dẫu mang tiếng nghèo song bố mẹ và các em của anh Sơn c̣n xoay sở bán buôn lặt vặt, t́m bát cháo bát cơm. Chứ ở nông trường đất khô cỏ cháy làm ǵ được??? Thế mới biết, bọn Cộng Sản cưỡng chiếm miền NamVN không những gieo tang thương bất hạnh cho guồng máy chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa, mà c̣n bao trùm lên cả những tầng lớp dân quê, dân nghèo, tư bản nữa Chứ không có tử tế ǵ như danh xưng  VÔ SẢN của chúng nó.

 

Khi biết chắc chắn tôi được làm công nhân viên nhà nước. Mẹ con tôi mới thở phào nhẹ nhơm, bớt lo âu. Dù biết đó là một công việc nặng nề, khó nhọc đối với tôi một con bé học tṛ bé nhỏ yếu đuối, cao không hơn một mét bốn mươi lăm. Xong...cũng phải nhận lời v́ lỡ …. ḿnh là con của “Nguỵ” rồi! Không làm cách nào hơn. Nếu muốn ở lại Sài g̣n …..

 

* * *

 

Ngày đầu tiên, tôi theo ông anh vào công trường ở Ngă Tư Bảy Hiền, tôi bàng hoàng đến choáng người v́ trước mắt tôi, ngổn ngang nào đá xanh, ximăng, vôi,cát bừa băi. Xa xa là những khung nhà đă được dựng lên, các cột nhà đă được đóng thành một cái hộp đứng bằng gỗ. Đợi công nhân lao động trộn béton xong chuyển tới là các chú thợ nề bắt tay đổ béton cột. Nh́n việc làm của các công nhân giữa hiện trường nắng gay gắt. Tôi đă khóc nức nở với anh tôi và nói:  Làm như thế này làm sao em làm nổi? Cái xe cút kít kia em đẩy sao được?.  Ông đội trưởng  công trường  tên Bon mới bảo anh tôi, đưa tôi xuống tổ vôi của chú Sangở cư xá sinh viên Minh Mạng  và nơi này tôi tạm yên tâm v́ cư xá riêng biệt từng pḥng. Chú Sang (tổ trưởng) giao cho mỗi tổ viên  một cái bai, một dao cạo vôi sơn, một cây chổi và cái  hốt rác Sau đó chú chỉ định  nơi làm việc cho chúng tôi. Thế là  chúng tôi  lấy khăn tay bịt mũi (bụi vôi  sơn rất có hại cho lá phổi của chúng ta) Tổ viên tổ này phần đông là nữ nhi. Tại đây tôi đă gặp chị Cách, Kim Nga Kim Nga  rất dễ thương và cũng bé tí như tôi. Con bé c̣n bị bịnh đau tim, nên trong đội, người ta c̣n gọi  em là Nga xỉu. Tôi mới đến  chỉ nghe nói như thế.  Chứ  chưa mục  kích  thấy  Nga xỉu  lần nào. Chỉ lúc sau này  khi chúng tôi bị chuyển ra tổ lao động. Tôi mới chứng kiến Nga xỉu đôi lần. Thấy vậy tôi rất thương em và chúng tôi đă trở thành đôi bạn thân thiết.

 

Chúng tôi làm việc ở đây rất thoải mái, chú Sang tổ trưởng người Nam rất chất phác  hiền lành. Chú xúi chúng tôi cứ làm TÀ TÀ bao giờ thấy cấp trên xuống th́ làm bộ siêng  siêng … Sau đó cứ tiếp tục TÀ TÀ  Vui ghê! Tôi cứ tưởng tôi được biên chế ở tổ vôi luôn, có ngờ đâu khi chúng tôi làm xong công tác cạo sơn cạo vôi cũ, sạch sẽ rồi họ lại chuyển chúng tôi đi nơi khác. Nơi đến là một tổ  lao động của công trường nhà máy giấy Viễn Đông (Bà Quẹo). Nơi này tôi chưa biết bao giờ. Chỉ có một lần  duy nhất  vào năm 1968  ông lính Nhảy Dù bạn tôi báo cáo: anh đang ở Bà quẹo (Bà Hom). Thế thôi. Không biết ǵ hơn.

 

Từ Ngă Tư Bảy Hiền, phải đi xe lam vào cỡ mười lăm hai chục phút ǵ đó mới đến nhà máy giấy Viễn Đông (nếu có nhớ sai xin  độc giả  thông cảm bỏ qua) V́ đă hơn ba mươi năm trí óc tôi không c̣n “chạy tốt” như xưa nữa.

 

Tại nơi này, ngày ngày chúng tôi phải lội śnh, đào  đất phía sau nhà máy lên để đổ  béton cho sạch sẽ. Việc làm này dơ dáy và hôi hám lắm. V́ vậy Kim Nga đă xỉu mấy lần. Có lần các cậu công nhân bắt được cả rắn. Mấy người đó cầm con rắn trong tay kéo thẳng xương sống  nó ra là nó chết. Thế mà nh́n thấy Nga cũng ngă cái ĐÙNG.  Mỗi lần thấy Nga xỉu tôi chỉ biết ngồi cạnh em  bôi dầu cho em và … khóc!  Bố Nga đi lính và đă chết  nơi chiến trường từ lâu; Gia đ́nh chỉ c̣n em với mẹ. Mẹ Nga cũng bị đau tim. Chẳng làm ǵ nổi. Chỉ biết trông vào Nga. 

 

Nếu Cộng Sản thường nỏ mồm  khoe khoang: v́ dân, v́ nước, là đầy tớ của nhân dân th́ trong trường hợp của Nga, đội trưởng, bí thư thanh niên phải có quyết định đặc biệt  ưu tiên ǵ đó dành riêng cho Nga chứ? Tôi thấy thời gian làm ở tổ vôi  Nga  rất khoẻ mạnh, không xỉu bao giờ. Từ ngày bị đưa ra tổ lao động, ch́ có hai tuần  Nga xỉu ba lần!! Nghĩ th́ nghĩ vậy song tôi cũng có hơn ǵ Nga?

 

Khi công tŕnh nơi nhà máy giấy Viễn Đông xong, chúng tôi lại trở về bịnh viện Thống Nhất (V́ Dân cũ) ở  Ngả Tư Bảy Hiền. Tôi với Nga vẫn ở tổ lao động, c̣n thêm cô bạn mới là Ngọc.  Chúng tôi lănh nhiệm vụ mỗi ngày là: sàng cát, lọc cát và xúc cát lên xe rùa cho nam tổ viên đẩy đi cho tổ nề trộn hồ xây nhà xây sân.

 

Công việc nặng nề dưới ánh nắng thiêu đốt của trời Sài g̣n cũng làm tôi bị bịnh liên miên. Bốn tuần đi làm th́ đă phải nghỉ ốm mất mười ngày  Có những buổi trưa mệt quá, nuốt cơm không nổi, tôi chỉ biết chui vào  những dăy nhà đă đổ béton mái đă có bóng mát để nghỉ ngơi, chờ giờ làm kế tiếp. Không riêng ǵ tôi  Nga  Ngoc cũng thế thôi  Suốt mấy tiếng lao động cực khổ, chúng tôi chỉ cần ngả lưng vào buổi trưa cho lại sức là đủ. Ngọc tuy to lớn khỏe mạnh hơn tôi và Nga, song cô nàng cũng nuôi mầm bất măn dữ lắm. Tuy nhiên v́ có bố là dân nằm vùng nên cả gia đ́nh cô (bố mẹ và Ngọc) được biên chế thường trực và vĩnh viễn trong tổ nề. Thế mà cô nàng cứ than thở với tôi:

-         Chẳng lẽ đời ta măi thế này?

 

Tôi chỉ cười với Ngọc khi nàng đọc những vần thơ bất măn  của Tú Xương  hay Nguyễn Khuyến. Khi đi làm tôi chẳng dám nói ǵ với ai. V́ thời buổi đó biết  ai  thực  ḷng với ḿnh Ai lợi dụng để sau đó chỉ  điểm hăm hại ḿnh. Im lặng là vàng. Tôi chỉ sợ tôi là con của “Ngụy”, lỡ nói  năng ǵ sơ xuất, họ bắt tôi, đày đọa tôi  th́  khổ cho mẹ tôi và các em nhỏ.

 

* * *

 

Song sức chịu đựng của con người cũng có hạn. Hơn hai năm lao động ngoài hiện trường nắng mưa, thấy tôi cứ bịnh hoạn măi, anh Huệ y tá của đội liền đề nghị với đội trưởng đổi việc cho tôi. Họ bèn sắp xếp cho tôi vào làm Cấp Dưỡng.  Nghe th́ …. có vẻ đao to  búa lớn quá -  chữ nghĩa của xă hội chủ nghĩa  mà! Việc ǵ bé nhỏ tầm thường qua tay người Cộng Sản, bỗng hóa thành vĩ đại tất! Quan trọng tất!

 

Nhưng thực ra, đó chỉ là một cái nghề nấu nước. Một cái cḥi nhỏ, ông táo là ba viên gạch đỏ và một cái nồi to đen ś  …. như cái nồi nấu hủ tíu  của mấy ông ba tàu  bên lề đường Nguyễn Minh Chiếu (Phú Nhuận). Đó là gia tài cấp dưỡng đội trưởng Bon giao cho tôi. Nhiệm vụ là phục vụ  nước uống cho công nhân. Nấu xong phải xách  nước đến cho từng đội, từng tổ, giải khát. Ngày ba bốn lần ǵ đó. Nếu để thiếu sót, tổ nào phàn nàn là sẽ bị kiểm điểm.  Buổi trưa phải lo nấu cơm cho các công nhân nào có mang gạo theo. Phải tự túc đi kiếm củi gỗ để nấu bếp. Chúa ơi Phật ơi chắc các ngài đi vắng hay ngủ quên trên Thiên đàng, trên Niết bàn, nên mới để cho cái miền Nam Việt Nam hóa thành  địa ngục trần gian như thế này. Cứ thử tưởng tượng chỉ có cái nồi tổ chảng đó mà bảo xách nước ra hiện trường cho công nhân giải khát? Th́ biết làm sao đây?

 

Tôi đành về nhà mua thêm mấy cái sô nhựa và một cái nồi nấu cơm xách vào T̀NH NGUYỆN CHO KHÔNG BIẾU KHÔNG cho công trường. Dưới chế độ xă hội chủ nghĩa ưu việt Bát hồ có dạy rằng: mọi việc, mọi sự đều là của chung, không có riêng tư, ích kỷ như bọn tư bản.  Nên Tôi cũng thôi  không dám thở than, hó hé ǵ nữa. Mấy cái sô nhựa cũng chẳng  đáng giá bao nhiêu mà nó c̣n đỡ tay đỡ chân, đỡ nguy hiểm. C̣n việc đi t́m củi gỗ đun bếp th́ cũng chẳng khó, cứ qua tổ mộc quét dọn, gom rác rưởi dăm bào, gỗ vụn về là đủ …. Có lẽ thấy tôi thuộc bài lao động cải thiện quá nên sau sáu tháng làm việc, ông đội trưởng Bon rất hài ḷng bèn bàn với tổ trưởng tổ nề b́nh bầu tôi là  Lao động tiên tiến trong sáu tháng đầu năm. Tên của tôi được ghi vào bảng danh dự treo trong văn pḥng đội trưởng.  Thôi th́ cứ giả dại qua ải, cũng gắng ngậm bồ ḥn làm ngọt để tuị công an khu vực đừng ḍm ngó.

 

Tôi cứ tưởng … đời ḿnh như thế đă tạm yên … với 12 k gạo mốc, nửa trăm gram bột ngọt, 1k đường, 1k thịt heo và ba mươi bốn đồng tiền lương mỗi tháng, cho xong cuộc đời …..

 

Có ai ngờ sau tháng đó, thiên hạ họp tổ, có ư kiến rằng: cái con đó là con của “Ngụy”, bố nó đi học tập tại sao lại cho nó NGỒI MÁT ĂN BÁT VÀNG????? Lại c̣n b́nh bầu nó là Lao Động tiên tiến nghĩa là làm sao?

 

Thế là tức khắc hôm sau con bé bị  truất phế đày ra tổ lao động 5 công trường nhà máy giấy Viễn Đông Bà Quẹo. Một lần nữa tôi lại khóc v́ uất hận. Trong ngành xây dựng chỉ có ba tổ: mộc nề sơn là “tương đối được làm việc ở những nơi mát mẻ, có nhà có mái che mưa nắng. C̣n đổ mồ hôi sôi nước mắt là các tổ lao động. Những tổ này phải làm việc ngoài trời, mưa nắng ǵ th́ cũng ráng chịu. Vẫn phải đạt chỉ tiêu!

 

Bởi vậy khi nghe tên tôi bị biên chế vào tổ 5, các chú bên tổ mộc HÙ tôi rằng: “tổ trưởng tổ 5 làm việc dữ lắm đấy được bầu làm lao động tiên tiến mấy lần rồi đó. Nghe HÙ tôi cũng run! Nhưng  biết làm sao bây giờ?  Đành … cứ phải mạnh dạn tŕnh diện tổ trưởng thôi.  Phải công nhận  tổ trưởng Đặng Công Túy  làm việc DỮ thiệt. Nhưng chỉ có ḿnh anh ấy  và các nam tổ viên làm thôi, c̣n bọn con gái chúng tôi th́ được ngồi “che nón lá” trên bờ đợi các anh cuốc đất xong, xúc vào ki nhỏ, tuị tôi mới bưng ki lên đổ làm mặt bằng. Có lẽ từ tổ trưởng  tổ 5 đến các tổ viên toàn là “Nguỵ quân  Ngụy quyền” với nhau không, nên chúng tôi rất thương yêu  đùm bọc lẫn nhau. Trong các công tác nặng nhọc anh Túy đều ra tay gánh vác để đội không ḍm ngó. Anh Túy là hạ sĩ quan (trung sĩ) của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Nên chỉ bị đi cải tạo có một tuần. Bởi vậy khi được trở về, anh vội mánh mung xin vào công ty xây dựng cho yên thân. Bốn nam tổ viên kia đều là họ hàng, con cháu chú BA tàu vị yểu  con mèo thuộc loại tư sản, xin vào làm công nhân viên nhà nước, cũng đâu có khó khăn ǵ! Chỉ cần “thủ tục đầu tiên” là mọi việc trót lọt êm xuôi.  C̣n bốn nữ  tổ viên thuộc thành phần  cô giáo, học tṛ, công chức, chân yếu tay mềm đâu làm nên tṛ trống ǵ? Tổ trưởng  ĐCT  phải đem vai gánh vác sơn hà cho rạng danh “Ngụy quân Ngụy quyền”  Bốn cô này thuộc loại ăn hại từ Nga, Phương đến Cách, Vũ, nàng nào cũng cứ ốm đau hoài. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho anh Túy quá! Chẳng biết ở trên có oán ghét ǵ anh tổ trưởng mà lại NHÉT 4 cô nàng yếu đuối vào cho một tổ????? Đáng lư ra cho công bằng th́ phải chia đều ra, mỗi tổ  một người yếu cho năng xuất không bị  chênh lệch, không bị sụt chỉ tiêu.  Nhưng, tổ lao động 5 không bao giờ bị sụt mà chỉ toàn VƯỢT CHỈ TIÊU  không mới vui chứ!  V́ vậy nghi ngờ ǵ đó, ông đội trưởng Bon lại NHÉT THÊM  cô em gái của ông ta vào  tổ 5. Chị ta tên Yến, cũng bé nhỏ như  Kim Nga với tôi. Quả thật khi bà Yến  vào làm chung, anh Túy không c̣n dám “nuông chiều”  chúng tôi quá lố nữa, anh cắt ba người khỏe mạnh: Cách, Vũ, Yến xuống hố xúc đất vào ki, bưng lên miệng hố cho tôi và Nga san ra làm mặt bằng (tôi và Nga bé xíu, Nga lại c̣n hay bị xỉu v́ đau tim).  Dù sắp xếp như thế nào, tổ trưởng tổ 5 vẫn bị bịnh nặng sau 5 năm làm công nhân xây dựng. Anh gục  xuống trên công trường vào giữa trưa nắng gắt. Bạn bè khiêng anh vào  văn pḥng đội, nghỉ ngơi kêu y tá chích thuốc …... Một tuần lễ sau chúng tôi được tin anh không làm việc nặng được nữa và phải chuyển về tổ mộc. Tôi với Nga khóc như cha chết, bịn rịn nắm tay anh, không muốn rời xa anh một bước. Một vị tổ trưởng hiên ngang cao thượng của chúng tôi!!!

 

Khi anh Túy được biên chế vào tổ mộc, th́ tổ lao động 5 cũng phải giải tán. Các tổ viên  chia ra các tổ  bạn. Tôi và Kim Nga được cho về tổ nề  1, Vũ sang tổ lao động  6  cùng với các nam tổ viên, chị Cách được cho vào cấp dưỡng và bà Yến được biệt cách vào làm vệ sinh cho  văn pḥng đội  trưởng. NGON QUÁ!!!!

 

* * *

 

Từ sau ngày 30 -  4 – 75  khi những người đàn ông cột trụ của gia đ́nh bị bắt đi tù. Ngày về cũng không được biết, mái nhà bé nhỏ chỉ c̣n lại những người đàn bà, con gái, trẻ nít  yếu đuối ngây thơ. Họ vừa phải lo lao động mưu sinh t́m miếng ăn, khổ nhọc xác thân lại c̣n bị hành hạ, đàn áp tinh thần vào mỗi đêm trong các buổi họp kiểm điểm. Cuối tuần phải đi làm công tác xă hội, quét đường, quét chợ, vét cống đào mương … Người phụ nữ VN phải ngậm đắng nuốt cay, cúi đầu tuân lịnh bọn quỷ đỏ. V́ sau lưng họ c̣n đó chồng cha đang bị giam cầm trong lao tù khốn khổ. Những người đàn bà không dám thốt ra một câu bất măn, chỉ dám khóc  âm thầm!V́ quanh họ đầy rẫy ra đó những tên đón gió trở cờ, những kẻ nằm vùng, sẵn sàng chỉ điểm những cá nhân nào có vẻ bất b́nh với chính sách  của cách mạng.  Một ḿnh bươn chải  trong sóng gió, băo táp của cuộc đời, nhiều chị  yếu đuối đă xuôi tay, buông thả đời theo định mệnh.  Hai ba năm vất vả, chồng vẫn ở trong tù, có người c̣n bị đưa ra Bắc, những trại tù thăm thẳm  Thanh Hóa, Nghệ An,  mẹ già vợ yếu, con thơ, thảm cảnh ấy, quốc tế nào thấy? Hay biết th́ cũng lờ đi, như chẳng biết ǵ, thật đúng như nhà văn  Phan Nhật Nam đă viết  thế giới đă bị bịt mắt rồi. Thuở ấy, sao chẳng có một cơ quan thiện nguyện nào, một tổ chức nhân đạo  nào lên tiếng bảo lănh cho con em Ngụy quân Ngụy quyền  được tiếp tục việc học?????Mà lại im ĺm cho bọn quỷ đỏ  tác oai tác quái đày cha đi tù, bắt con vào rừng làm THANH NIÊN XUNG PHONG. Bao nhiêu sinh viên thời ấy, trí thức thời ấy đă bị phân chia giai cấp, vùi xuống đất đen v́ lư lịch xấu, con của Ngụy quân, Ngụy quyền. Họ tự đề cao HỌ   là “ĐỈNH CAO CỦA TRÍ TUỆ”, nên một nền văn học của đất nước tự do đă được bọn chúng nó thiêu hủy đi với lư do đó là “VĂN HÓA ĐỒI TRỤY”.

 

Bọn Cộng sản tàn bạo, ngu xuẩn tiến chiếm miền Nam với thái  độ kiêu căng. Chúng đạp đổ và giẫm lên những t́nh cảm, giá trị xă hội cũ miền Nam? Quá coi thường,không thèm để ư, đếm xỉa ǵ tới phản ứng nội tâm của phía nạn nhân.  Tôi đă chứng kiến bao nhiêu thảm cảnh, bi kịch xảy ra cho những người vợ lính Tần tảo buôn bán sớm hôm chợ trời, chợ thuốc,...vvv  hầu lo lắng cho các con  cho  bố mẹ già. Bỗng trong phút giây bị bọn công an thu bắt cả vốn lẫn lời …. Các chị chỉ biết khóc. Van xin kèo nài với bọn ác thú cũng vô ích mà thôi V́ chúng nó là một lũ người không có trái tim, không ḷng nhân đạo. Tôi rất bực tức và khinh bỉ chúng nó vô cùng   Bao nhiêu chuyện ngứa tai gai mắt …. mà chẳng nói năng ǵ được. Lúc ấy tất cả mọi người dân VN đều là những con cá nằm trên thớt. Tên đồ tể Việt Cộng sẵn sàng chém dao xuống bất cứ lúc nào. Bất kể lư do ǵ Đúng, sai, oan ức? Hể không vừa ư chúng nó th́ hôm sau có giấy triệu mời anh (chị) ra ủy ban  nhân dân làm việc …. Nhận được tờ giấy mời, ai ai cũng lo lắng, hăi hùng. Chẳng biết ḿnh phạm tội ǵ? C̣n bọn ba mươi tháng tư đón gió trở cờ, tay đeo băng đỏ th́ hèn hạ, mất dậy không thể tưởng!!Ngày nào sống chung trong khu phố, vui vẻ với đồng bào trong xóm. Thoát cái, qua ngày  ĐẠI THẮNG? CHÚNG NÓ TRỞ MẶT TỨC TH̀!! Mặt mày vênh váo, nói năng hồ đồ, không lễ độ ǵ với  những vị già lăo. Ai ai chúng nó cũng hất hàm: anh (chị) cần ǵ phải đợi lịnh của cách mạng. Ôi người nào c̣n lương tâm chắc hẳn năo nề, đau đớn  lắm. Tự do hạnh phúc ǵ lúc ấy!Tôi thấy tất cả mọi người dân miền Nam  lúc đó  cười không dám cười, khóc không dám khóc. Họ đi đứng làm việc như những  thằng người máy!!Có tự do không?Làm ǵ cũng giấu diếm, cửa nhà lúc nào  cũng phải khóa kỹ, kẻo thôicác anh bộ đội công an ĐỘT KÍCH  vào hỏi thăm. Chúng nó mặt trơ mày trẽn  chẳng biết xấu hổ. Chủ nhà chẳng mời, cũng tự nhiên vác xác tới...làm như thân thiết quư hoá lắm.  Ngồi ĺ từ sáng đến trưa … Tốp này vừa  ra th́ 4, 5 giờ chiều lại có tốp khác tới  ngồi đến tối ….. xem truyền h́nh tỉnh bơ đến khuya. Tôi rất nổi nóng  trước những cuộc  viếng thăm của bọn này. Chẳng biết mấy nhà hàng xóm có  bị phiền nhiễu  như thế không???Chứ nhà mẹ tôi  luôn luôn gặp  những trường hợp bực ḿnh như thế  Nhà tôi có ba chị em gái và một cậu con trai. Hai đứa út th́ không nói làm chi. Chỉ có cô em kế tôi thuộc loại ngang tàng, coi trời  như pha. Ngày nào cô nàng cũng diện áo quần láng mướt, ngồi xe xích lô đi nghe ngóng t́nh h́nh. Mẹ tôi sợ lắm Bà cứ năn nỉ; “con cắt, bôi móng tay, móng chân đi ăn mặc giản dị thôi kẻo họ NGỨA MẮT th́ khổ. Mẹ nghe người ta nói tụi nó mà thấy là tụi nó rút móng tay móng chân đấy”  Nhưng cô em tôi chẳng sợ ǵ cả. Tuổi trẻ có học (luật)  có ngán  ai? Cô ta trả lời mẹ tôi rằng “tuị nó mà rút móng tay  móng chân của con là con đá vào mặt tuị nó đấy”  Kinh chưa? Cũng may  vài tháng sau  cómột doanh thương người Pháp  “rước” em tôi về nâng khăn  sửa túi dùm ông ta. Nên mẹ tôi cũng đỡ  lo một phần nào.  Chỉ c̣n tôi, mẹ tôi vẫn nghĩ  tôi hiền lành và cù lần  không biết ǵ về Cộng Sản Quốc Gia. Có ngờ đâu, thời gian về sau, tôi c̣n  làm mẹ tôi bực bội hơn v́ cái tính chống Cộng, lập trường quốc gia cứng rắn của tôi. Tôi không bao giờ muốn mẹ tôi buồn. Song tôi cũng không thể nào “ḥa  nhă”  được với những con người vô liêm sỉ, độc ác, độc tài  đó.   Nhớ lại những bài học lịch sử, tôi kinh tởm  HCM  đến là bao nhiêu!!Y và đồng bọn đă giết  bao nhiêu  đồng bào  VN?  Độc ác vô nhân tâm đến độ đă tuyên bố:  thà giết lầm c̣n hơn bỏ sót!!!!!Thế mà cả thế giới, cả những vị hiền triết,  chân tu  đều binh vực, ngả nghiêng theo Cộng Sản. Sự thật không ai nh́n thấy. Không ai chịu nghe. Họ chỉ tin tưởng vào những câu nói  nịnh bợ đầu môi chót lưỡi!!!!

 

Trong mấy năm trời làm công  nhân xây dựng cho nhà nước xă hội chủ nghĩa VN, tôi đă nh́n thấy bao nhiêu kịch bản hối lộ, tham nhũng, ăn cắp của công dèm pha bôi nhọ lẫn nhau. Chúng nó, bọn Cộng Sản V N  đâu có hay ho tốt lành ǵ mà lúc nào cũng tự cao phách lối?  ĐỈNH CAO TRÍ TUỆ  nghe mà phát lợm giọng muốn ói!!!!Bởi vậy khi bọn họ (đội trưởng Bon) đề nghị cho tôi làm  THỦ KHO  ở bịnh viện THỐNG NHẤT (ngả tư Bảy Hiền)  tôi sợ quá từ chối ngay Kinh quá! Đâu quư báu ǵ cái câu; THỦ KHO TO HƠN THỦ TRƯỞNG!Tôi đă từng nghe  các tổ viên đồn đăi: tổ trưởng tổ nề, tổ trưởng tổ hàn đang đêm gọi cửa chị thủ kho, khuân vác cả chục bao ciment, sắt thép đem đi. Sau đó dĩ nhiên chị thủ kho cũng được ĂN KÉ  chút ít  và được các anh thủ trưởng, tổ trưởng  thường trực thăm viếng nâng niu, ôm ấp. 

 

Trời ạ!Từ một con bé học tṛ thơ ngây chẳng  biết ǵ, nay nhờ ơn cách mạng mới hiểu …. đời là ǵ và người như thế nào!  Nghĩ lại, tôi run rẩy hăi sợ, v́ cũng đă bao lần …. tôi bị mấy tên tổ trưởng “ḍm ngó”. Đến nổi đến giờ nghỉ buổi trưa tôi chỉ dám nương náu dưới những gầm cầu thang  giữa thanh thiên bạch nhựt, để được an toàn. C̣n mấy chị bạn của tôi, chẳng sợ ǵ c̣n tỉnh bơ dụ dỗ tôi:  “nhằm ǵ cho tuị nó sờ mó một tí, chẳng mất mát ǵ ḿnh c̣n đỡ vất vả”  Ghê quá tôi chỉ  cười gượng gạo với các chị không dám có ư kiến. Mà thật vào giờ nghỉ trưa trong công trường bịnh viện THỐNG NHẤT (V́ Dân cũ)  ai tinh ư sẽ thấy mỗi pḥng riêng đều có một đôi “nghỉ  ngơi” trong đó Tôi sợ lắm chỉ biết nương tựa với đất trời. Kể cả buổi chiều khi hết giờ làm việc, tôi cũng chẳng dám thay áo quần sạch sẽ v́ sợ mấy ông DÊ SỒM  v́ nơi nhà máy giấy  Viễn Đông chỉ có một nhà tắm tập thể. Thay quần áo  cũng vào đó, rửa tay cũng vào đó, quư vị nam nữ cứ việc tỉnh bơ thoát y với nhau.

 

Trước những hành vi tồi bại, vô đạo đức đó. Tôi chẳng dám đến gần …. chỉ có bọn rừng rú, dâm ô,mới chấp nhận  những cảnh vô liêm sỉ như thế!  V́ vậy chiều nào tôi cũng ra về với bộ quần áo lao động lấm lem bụi đất … với nước mắt ngắn dài ….. V́ quá xót xa cho thân phận  con bé học tṛ.  Mấy năm chăm chỉ học hành, tốn bao công lao nước mắt, tiền bạc của mẹ cha, chỉ mong mai sau trở thành cô giáo, phụ giúp gia đ́nh ….. Có ai ngờ bọn Cộng Sản Bắc Việt  gian manh lừa dối với bọn  cường quốc thế giới làm tan nát mộng ước của chúng tôi

Chúng tôi không ngờ hai mươi năm sau bọn quỷ đỏ đă từng “bức tử” chúng tôi đă giở mặt  nhân đạo van kêu thế giới giúp đỡ sinh viên học sinh  VN du học, tiếp tục sự nghệp  …. Với việc này theo tôi chỉ là những lời đạo đức giả, chỉ là một tṛ hề. V́ sinh viên VN của cái khối xă hội chủ nghĩa ấy đâu có thiếu thốn ǵ? Bọn họ là con ông cháu cha mới có đủ điều kiện để  học lên đại học. Chứ con dân nghèo học hết bậc đệ nhị cấp là giỏi lắm rồi. Bố mẹ làm ǵ có  đủ tiền cho con  tiếp tục lên lớp cao?  Chỉ có bọn con ông cháu cha  mới đủ khả năng rửng mỡ ở Hoa Kỳ, Paris Luân đôn Thụy sĩ. Thế mà quốc tế vẫn mù quáng, vẫn ủng hộ bọn chúng nó.

 

 Chẳng bù cho lũ chúng tôi ngày đó đă bị bọn cộng sản phân chia giai cấp con Ngụy với con cách mạng??????      

 

(Bây giờ năm 2011 tốp du sinh của Vn đă hiện diện đầy trên bốn phương thế giới, dĩ nhiên thành phần COCC CHIẾM ĐA SỐ)

 

Tôi làm công nhân xây dựng đâu gần được 5 năm. Nhờ vậy mới biết cán bộ CS là ǵ? Làm việc ra sao? Tác phong con người như thế nào? Nội bộ  rắc rối một nhùi chia năm  xẻ bảy; căi nhau như mổ ḅ. Nhưng nhờ khéo che  đậy, nên người ở ngoài chẳng biết ǵ. Cứ ngỡ tổ chức có quy củ, đứng đắn. Không bao giờ bọn chúng hé môi than văn một vấn đề nan giải với ai, ngoại trừ ban bí thư của chúng nó.

 

Hiệu suất lao động của các công trường càng ngày càng sút giảm. Phẩm chất càng ngày càng thụt lùi. Bởi các lư do ăn cắp của công, tham nhũng từ trên xuống dưới. Từ các cấp cao chỉ huy đến  các tổ trưởng hiện trường, không ai có trách nhiệm, bổn phận với công tác ḿnh được giao phó. Mạnh tổ trưởng  xúm nhau ăn cắp  ciment, sắt thép, mạnh công nhân hững hờ không ư thức trách nhiệm, thiếu ciment cứ việc cho thêm cát Nên đă xảy ra nhiều tai nạn nguy hiểm, như có những nhà máy,nhà kho vừa xây xong, ngày khai trương ầm ĩ khoe khoang, hớn hở, vừa cho xe vận tải lái vào  hiện trường, căn nhà rung rinh rồi sụp đổ tan tành! Tai nạn này chỉ có người trong nghề mới biết Chứ cha con chúng nó đâu dám tiết lộ ra ngoài.!

 

Nghĩ cho cùng, phút đầu tiên của ngày mất nước, dân chúng có sửng sờ, hoảng hốt, mất thần thật. Song một thời gian sau, dân  miền Nam cũng biết sáng tác ra những bài ca nhạo báng quân đội và chính quyền cộng sản Việt nam đâu có chịu thua bọn nón cối ḅ vàng? Biết chúng nó từ rừng mới ra, đói khát thèm thuồng đủ thứ, đồng bào đă cho người dụ dỗ biếu xén, rồi rỉ tai thân mật với chúng nó, hầu cho làng xóm bớt…. ngộp thở.

 

Đối diện xóm tôi có một căn phố  lầu cao sáu bảy tầng ǵ đó. Chủ nhà họ cất từ năm  60 để cho Mỹ  thuê. Khi Mỹ rút vào những năm 72, 73  căn phố bị bỏ trống Và đến 30 – 4  - 75 chủ nhà dâng căn phố ấy  cho bộ đội  tiến vào phường để lấy điểm. Chỉ khổ cho dân  trong xóm, Ngày nào cũng phải nh́n ngó nón cối! Từ 5 giờ sáng phải nghe cái loa phóng thanh ầm ĩ kể lể  chiến công con cháu “bát Hồ” bộ đội anh dũng. Ồn ào như cái chợ Trương Minh Giảng thứ hai.

 

Giờ nghỉ từ 5 giờ chiều các chú mán mọi ra đứng ở hàng ba “chiếu tướng” qua xóm nhà chúng tôi.  Khổ nổi lúc ấy trong xóm  có ba chị em  Quỳnh Anh, Quỳnh Chi và  Dung Anh chừng 5, 6 tuổi em nào cũng xinh như búp bê Nhật Bổn Nên mấy tên mọi đó lấy cớ sang chơi với các em để ḍ la tin tức. Xóm tôi chỉ là ngơ cụt nên có đô hai mươi nóc gia, cuối xóm có ḍng sông trồng rau muống.

 

Nên mấy nàng tí hon này biết  hết chuyện trong xóm. Nhà nào  có chị  nào,tên ǵ là các bé kể ra hết  Chị Dung, chị Hải, chị Ḥa chị Châu, chị Phương, chị Tiên  vvv Chán là thế! C̣n khổ cho tôi hơn là, tôi lại trùng tên với nàng ca sĩ Tô Lan Phương nào đó của Bắc kỳ nên ngày nào nón cối cũng gọi ơi ơí “Tô Lan Phương ơi hát  Đường tàu mùa xuân đi em” Kinh khiếp là bao!!!

 

Tôi tức lắm nhưng chẳng dám nói ǵ, v́ mẹ tôi bảo: một câu nhịn, chín câu lành.

 

Quan sát cha con nhà chúng nó, tôi thấy mấy tên chỉ huy cấp cao th́ rất lạnh lùng. Miệng môi mím chặt, mặt đằng đằng sát khí, không nở được nụ cười  thân thiện với dân chúng  bên xóm. C̣n mấy tay  cấp nhỏ như những đứa trẻ con khờ khạo, ngây ngô. Và  đặc biệt tên nào cũng có khuôn mặt thật buồn  đôi mắt u uẩn  Dù mồm miệng có ba hoa chích cḥe, song gương mặt như ẩn chứa những nổi niềm  sâu kín. Thấy thế tôi cũng thấy tội cho  lớp trẻ thời đó. Cả hai miền Nam Bắc đẩy xô những thanh niên   đi làm nghĩa vụ  quân sự. Bao nhiêu máu xương của những chiến sĩ  trẻ tuổi  đă gục xuống?  Đau khổ đắng cay chỉ có gia đ́nh họ gánh chịu. C̣n quư vị cấp lớn cấp cao không đổ một giọt máu v́ có hầm trú ẩn an toàn, họ bước lên cấp cao nhờ những hy sinh của các anh hùng vô danh đó …. Sau cuộc chiến có vị chỉ huy nào thương nhớ đàn em, đă đồng cam cộng khổ với ḿnh??? 

 

Trước t́nh trạng  càng ngày càng sa sút  Hiệu năng không đạt được chỉ tiêu.Số công nhân gia nhập công ty xây dựng càng nhiều …. V́ quư ngài ăn HỐI LỘ  không mệt Ai tặng  ǵ cũng nhận Ai cho ǵ cũng lấy. Chỉ cần ghi một cái tên vào công trường nào đó là xong ….Nguy hiểm thế, nên xí nghiệp xây dựng  đă phải dẹp bớt công ty, thu hẹp công trường, sa thải công nhân cũ để thâu người mới. Chia mỏng nhân viên đi các tỉnh Con ông cháu cha th́ ở Sài g̣n, Vũng Tàu, c̣n dân Ngụy th́ đi Hà Tiên. Dĩ nhiên mẹ tôi không chấp nhận  cho tôi đi bụi đời với lư do: tôi không đủ sức khỏe  để đi xa.

 

Lúc này 1982 gia đ́nh tôi đang chờ đợi vợ chồng cô em gửi giấy bảo lănh  về theo diện ODP. Xong bố tôi vẫn chưa về. Nên việc giấy tờ cũng khó khăn không kém.

 

Mẹ  con  chúng tôi vẫn phải tự lực mưu sinh cho qua ngày tháng. Dù em tôi mỗi tháng mỗi gửi tiền về cho gia đ́nh. Nhưng nào đủ? Nhất là bọn mai mối thuở  đó  Hể thấy nhà nào sắp sửa đi, có giấy tờ gửi về nhà  là chúng nó theo sát chủ hộ  để mánh mun Bày việc này việc nọ để ăn có!!!Nào đưa mười ngàn tuần sau Nguyễn  Du sẽ gọi. Nào đưa vài chục  ngàn  giấy tờ sẽ vô Vơ Tánh. Đại khái là thế Lúc ấy mẹ tôi là người đứng mũi chịu sào. Gánh vác bao gian nan, đau khổ. Chưa kể c̣n bị LỪA người lạ lừa, bạn bè lừa.

 

Khi viết lại những ḍng này tôi không  ngăn được nước mắt. Cả một đời vất vả khổ  cực cha mẹ tôi chỉ ao ước được thoải mái lúc về già. Các con ăn học thành tài, đi làm  rồi về ở chung nhà với ông bà. Chúng tôi chỉ có bốn chị em  không đông mấy. Tầm thường giản dị như vậy mà cũng không thành.

 

Lỗi ấy do ai  gây nên?

 

Toàn dân VN yêu chuộng tự do ḥa b́nh chắc không  bao giờ quên  bọn CSVN, kẻ gây băo tố cho quê hương dân tộc!!!

 

Hà Lan Phương

Paris

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính