Hàn Giang Trần Lệ Tuyền 

 

 

Cũng như  mùa Xuân trước, Nguyên và Phúc vẫn ngồi gói bánh Tết bên nhau, rồi ngày đầu Xuân đă đến, ngày đầu năm, cả nhà được quây quần sum họp. Những lời kinh nguyện thiết tha cầu xin Đấng toàn năng nhủ ḷng thương xót cho quê Hương Việt Nam yêu dấu, sẽ sớm có những mùa Xuân Thanh B́nh, Dân Chủ, HoaTự Do sẽ nở tung cùng với màu Vàng của những rừng Mai rực rỡ, huy hoàng trên khắp nẻo đường quê. Xin cho Dân Tộc Việt sẽ sớm được hưởng tất cả mọi thứ quyền, vốn đă có từ thời Sáng Thế.

 

Mùa Xuân năm nay cũng vậy, Phúc thấy ḿnh có được một ân sủng quá lớn lao, v́ đă có Nguyên, một người Chồng, mà bây giờ Phúc mới biết, đó là tất cả những ǵ mà ḿnh đă mơ ước kể từ  lúc mới bước chân vào ngưỡng cửa của t́nh yêu, nhưng v́ đă ch́m sâu trong tiềm thức, nên Phúc không biết, mà bây giờ, khi nhớ lại, Phúc mới hiểu rằng, bao nhiêu năm qua, ḿnh đă khao khát, đă mơ ước những điều ǵ. Những điều ấy, là tất cả ở những “chiếc ch́a khóa” mà Nguyên đang

 

Quả đúng như thế, Nguyên là tất cả những ǵ Phúc hằng mơ ước, đă khát khao: Phúc đă khao khát có được một t́nh thương  bao la, che chở thật b́nh yên như Thân Phụ của ḿnh - những lời khuyên và sự chăm sóc chan chứa t́nh huynh đệ của một người Anh - những ân cần, lắng nghe và chia xẻ bao đau thương và những giọt nước mắt của một Người T́nh - những lời yêu thương chân thành, và ṿng tay ấm áp, lúc nào cũng sẵn sàng đem đến cho Phúc những giây phút Hạnh Phúc của một người Chồng - những trao đổi về những khó khăn, để đối phó với kẻ thù chung trên suốt con đường đấu tranh, đầy chông gai, bất trắc, hầu mong được đóng góp một phần nhỏ bé vào Đại Cuộc Chung, cho đất nước Việt Nam yêu quư, cho đồng bào ruột thịt thân yêu đang phải sống thiếu vắng tự do, dân chủ và nghèo khó tại quê nhà, của một người Bạn cùng chung chí hướng!

 

Phúc vẫn nhớ, ngày xưa, vào một thuở ấu thơ, khi nghe các bà Mẹ quê đă ru con bằng hai câu hát:

 

Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm,

Rượu Hồng Đào chưa nhấm đă say.

 

Ngày ấy, và cho đến trước ngày gặp Nguyên, Phúc cũng không tin vào những lời thơ đó, mà c̣n cho là: chưa mưa làm sao thấm, và chưa nhấm, th́ làm sao say chứ. Thế nhưng, kể từ khi gặp và trở thành vợ chính thức của Nguyên, th́ Phúc mới hiểu ra rằng: Lúc chưa là vợ của Nguyên, mà Phúc đă “thấm” t́nh của Nguyên. Và, lúc chưa “nhấm”. Nhấm ở đây, là chỉ mới kề môi vào chén. “rượu hồng đào” thôi, chứ chưa có uống, mà “đă say”. Nhưng quả thật, v́ lúc “chưa nhấm” t́nh của Nguyên, mà Phúc “đă say”. Say đến lúy túy, đảo lộn cả càn khôn!

 

Nhưng cho dù có “nhấm” có “say” với “chén rượu Hồng Đào”; nhưng Nguyên và Phúc không thể quên đi những h́nh ảnh đau thương của đồng bào ruột thịt của ḿnh, đang phải sống trong những thảm cảnh khốn khổ tại quê nhà, những h́nh ảnh của những cụ bà lưng c̣ng, vai gánh những bó rau lê lước trên những con đường ngập nước, những đứa trẻ trong tuổi cắp sách đến trường, nhưng phải đi nhặt rác, ăn xin v.v…

 

Đảng Cộng sản Việt Nam, kể từ ngày 30/4/1975, mà Văn Tiến Dũng đă gọi là “Mùa Xuân đại thắng”. Thế nhưng, trên 43 năm dài đă trôi qua, mà người dân Việt vẫn sống trong bần cùng, đói khổ. Những thảm cảnh ấy, c̣n thua xa đời sống của những người Việt đă và đang tỵ nạn Cộng sản tại đất nước, mà đảng Cộng sản Hà Nội đă từng tự ca tụng thần thánh là đă “đánh thắng thực dân Pháp”. Ấy thế, mà “thực dân Pháp” họ đă lo cho người Việt chu đáo từ nhà ở có đủ phương tiện, đến miếng ăn… Trẻ em được đi học như trẻ em bản xứ, từ mẫu giáo không tốn tiền, đến Đại học, th́ được cấp học bổng không đ̣i lại, nghĩa là hoàn toàn miễn phí. V́ thế, tuổi trẻ đa số được thành tài, chỉ trừ một số lười biếng, không chịu học hành, hoặc do thiếu kém trí tuệ bẩm sinh, nên không theo đuổi được con đường học vấn mà thôi. Riêng những người già trên bảy mươi tuổi, c̣n được Văn Pḥng Xă Hội cho người tới tận nhà, để lau nhà, dọn dẹp, nấu ăn, tắm rửa, và múc từng muỗng thức ăn đưa lên tận miệng… C̣n tại Việt Nam, th́ “đảng” CSVN chỉ biết lo cho chính bản thân và gia đ́nh của chúng, chứ không hề lo cho người dân đă và đang phải nai lưng kiếm sống cùng đóng mọi thứ thuế cho đảng cầm quyền và nơm nớp sẽ bị cái đảng cầm quyền này Cưỡng chế nhà cửa, ruộng vườn của chính ḿnh làm ra, như mọi người đă thấy một cách rơ ràng, không có đường nào để chối căi được.

 

 

    

 

 

Để nhớ Tết Mậu Thân, 1968!

 

Và, chính v́ những cảnh đời bi thương ấy, nên những lúc ngồi bên nhau, để viết bài; đặc biệt, là khi nh́n thấy những h́nh ảnh của những hố hầm chôn tập thể của những bộ hài cốt của đồng bào vô tội đă bị cộng quân thảm sát vào Tết Mậu Thân, 1968, tại Huế, và những cảnh đời lầm than, đói khổ, tù đày tại Việt Nam, đă nhiều lần, khi ngước nh́n nhau, không hẹn mà cả hai đều rơi nước mắt! Những lúc như thế, Nguyên lại ôm Phúc vào ḷng mặc cho những ḍng nước mắt của cả hai cứ rơi rơi, ḥa quyện lại cùng nhau. Phúc đă cảm nhận được rằng: Nguyên là một cây đại cổ thụ, với những cành lá tỏa rợp đầy bóng mát. Ngồi tựa đầu vào “cội cây” này, Phúc luôn thấy ḿnh được che chở thật b́nh yên, không hề sợ bất cứ những phong ba, băo tố của cuộc đời!

 

Tuy nhiên, dẫu đă và đang sống trong hạnh phúc, nhưng cả hai, Nguyên-Phúc, không hề, và không bao giờ cho phép ḿnh được xao lăng rằng: kẻ giặc luôn t́m mọi “kế” để để ly gián, ḥng phá vỡ tất cả những ǵ mà Nguyên-Phúc đă cùng nhau xây đắp, vun trồng, nên mới có được những kết quả viên măn như ngày hôm nay. Ngoài ra, Nguyên và Phúc đă “tâm phúc tương tri”, với một lập trường bất biến, là không hề có một chút tham vọng, không tham gia vào bất cứ một tổ chức chính trị nào cả, mà chỉ biết làm tất cả những ǵ ḿnh có thể làm được, v́ đó, là bổn phận của những con dân nước Việt trước cảnh Quốc phá Gia vong.

 

Những ngày đầu Xuân Kỷ Hợi, 2019, khi đốt lên những nén hương, cắm lên bàn thờ của Tổ Tiên cùng các bậc sinh thành và những người thân đă khuất, Nguyên và Phúc luôn chắp tay nguyện cầu cho Quê Hương Việt Nam, cho đồng bào ruột thịt thân yêu, sớm thoát khỏi những cảnh tù đày, khốn khổ. Cầu xin cho Đất Việt và Người Việt sớm có một ngày được sống trong cảnh thái b́nh, tự do, dân chủ và ḥa ái trong khúc hát hoan ca, để những mùa Xuân tới, sẽ có muôn vạn những đóa Mai Vàng tung bay ngập lối, chào đón những người Việt Nam đang sống đời tỵ nạn Cộng sản ở khắp bốn phương Trời, là những người con yêu của Tổ Quốc luôn hướng vọng quê nhà, sẽ được trở về đoàn viên nơi cố Lư!

 

 

Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính