Tháng Tư, c̣n đó nỗi buồn!
Tưởng như mới hôm qua…
Saigon thân yêu quặn ḿnh hấp hối
Từng đoàn xe T.54 của mắt người lơ láo,
Tự xưng “Giải Phóng Miến Nam” tiến vào thành phố từ phía Hậu Giang
Trong thảng thốt, bàng hoàng…
Những đám cháy mù trời..
Những bước chân trễ tràng của dân Nam vẫn cuống quít, xô nhau … trốn chạy
Vũ khí đă buông
Gươm thiêng đă găy
Trời th́ xa
Không c̣n đất dung thân.
Người trong ngục h́nh
Người khắp các trại giam
Người chết trên biển Đông
Người vùi thây trong rừng sâu, nước độc
Người ở lại..
Mẹ già ôm mặt khóc.
Vợ trông chồng, ngày trở về không biết đến bao lâu.
Đêm Saigon như huyệt lạnh, mộ sâu.
Chân rầm rập của bọn người lăm lăm lưỡi lê, mang băng tay đỏ..
Anh giải phóng ai?
Hay giải phóng chính anh
Miền Bắc hơn hai mươi năm đói khổ
Trong nhục h́nh, trong cải tạo đất đai.
Mỗi một phận người mà chiếc xe đạp là cả một gia tài.
Đồng hồ “có cửa sổ, không người lái”, “cái đài”….
Là chuyện viễn mơ của … thiên đường cộng sản
42 năm sau…
Từ một đoạn đời... phải xa ĺa quê cha, đất tổ...
Những mảnh đời ty nạn lưu lạc trên xứ người đă trở
thành những tấm gương sáng chói…
Góp bàn tay với bè bạn năm châu.
Th́… “đám người ôm chân đế quốc, chạy theo chút bơ thửa, sữa cặn…” bị nguyền rủa thâm sâu…
Bỗng được ve vuốt, ngợi khen
“Khúc ruột ngàn dặm – một bộ phận không thể tách rời của nước Việt-Nam,
từ giọng lưỡi bọn cầm quyền gian manh, xảo trá…
Dân miền Nam chúng tôi
Hiền ḥa trên tất cả…
Nhưng trong tinh thần nhân bản, tự do, khai phóng
Chưa bao giờ biết quỳ lụy trước ngoại bang…
Cuộc chiến đấu của chúng tôi
Cho chính nghĩa
Như thời kỳ kiêu hùng của tổ tiên trong thuở hồng hoang…
Biết ngẩng cao đầu
Đứng thẳng làm người
Hy sinh trong danh dự.
Hăy cứ quỳ mọp đi.
Khúm núm làm đàn cừu:
“Thưa Ngài Tổng Thống Clinton,
Thưa Ngài Tổng Thống Obama,
Thưa Ngài Bí Thư, Chủ Tịch Nhân Dân Trung Quốc…..”
Hèn với cường quyền
Nhưng ác thú với muôn dân
Bán nước cho Tàu
Để được vinh thân.
Làm tư bản đỏ.
Có chế độ nào như thế này không?
Hỡi người cùng chung da vàng, nhịp thở
Gịng Bến Hải đă thôi, không c̣n cách trở
Nhưng bức tường ḷng chưa đổ được trong ta…
Nên tháng Tư lại về.
Trong nước mắt xót xa…
Ngăn tiếng nấc,
Tiếng thơ ta vụt thành gươm, giáo sáng...
M.H.Hoài-Linh-Phương
Washington D.C – Viết cho ngày Quốc Hận 30/04/75.