Chuyện Tình thời Binh Lửa

 

Phạm Thọ

 

 

 

Chiều tan trường áo trắng vờn bay,

Áo trắng thơ ngây áo trắng học trò.

Gió mùa thu dòng sông gợn sóng,

Đò ai thấp thoáng bên kia sông,

Mây lang thang qua khu rừng mênh mông úa lá,

Bay là đà dưới chân núi Đình Cương.

Tôi đưa em về,

Đường về nhà em ngập nắng hoa vàng.

Lòng rộn ràng tình yêu chấp cánh,

Tình đẹp như mơ,

Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước,

Đất nước chìm trong khói lửa chiến tranh.

Tôi vào quân đội,

Trở thành người lính,

Đi giữ từng tấc đất của Quê hương.

Nàng tiễn tôi lên đường,

Với tất cả tình yêu thương chờ đợi,

Như ngày xưa nàng Tô Thị,

Bồng con đứng đợi chồng về.

Nước non ngàn dặm sơn khê,

Người ra đi chinh chiến,

Làm sao hẹn được ngày về em ơi.

Đời lính chiến đi trong giông bão,

Gian khổ hiểm nguy.

Khi thì đóng quân,

Trên miền rừng núi thâm u lạnh giá,

Lúc thì dừng quân,

Dưới đồng bằng vài ba bữa rồi đi,

Người lính chai lì với gió sương mưa nắng.

Hẹn ngày nào về phép thăm em,

Tặng em quà để làm kỷ niệm,

Nhớ lại năm nào,

Vào chiều tan trường,

Trên đường về hai đứa đùa vui,

Bắt bướm hái hoa ép vào sách vở.

Thuở học trò đẹp lắm em ơi,

Dưới mái trường của miền Nam yêu mến.

Một đêm mưa gió kinh hoàng,

Việt cộng tràn về làng em,

Đánh chiếm quê hương,

Gieo đau thương tang tóc,

Cho dân làng đang vui sống bình yên.

Từ độ xa gia đình ra đi chinh chiến,

Chưa về thăm mẹ thăm người yêu.

Chiều biên khu sương mù xuống lạnh,

Chạnh lòng thấy thương mẹ và nhớ em.

Chiến trường ngày đêm rực lửa,

Cộng sản miền Bắc đưa bộ đội vào Nam,

Mở chiến dịch đánh phá lung tung.

Tình đồng đội cùng chung lý tưởng,

Đi bảo vệ Tổ quốc Quê hương,

Cương quyết bên nhau chiến đấu,

Vui buồn sống chết có nhau,

Nên tôi đành lỗi hẹn,

Thất hứa với người yêu,

Thất hứa với mẹ già.

Người lính trẻ đi chiến đấu phương xa,

Chưa kịp về thăm nhà,

Cùng nàng tính chuyện trầu cau,

Thì quê nàng đã rơi vào tay giặc,

Áo trắng trinh nguyên thấm đầy nước mắt,

Mất tuổi học trò mất cả tương lai.

Thao thức đêm dài không ngủ,

Hỏa châu thắp sáng lưng trời,

Pháo đâu từ xa vọng lại,

Giật mình gà gáy canh ba.

Thương tôi chinh chiến đường xa,

Thương em khốn khổ quê nhà bể dâu.

Tôi trở về quê nàng,

Trong cuộc hành quân cam go tái chiếm,

Quê hương hiền hòa ôm bao kỷ niệm,

Miền đất thân thương cắt rốn chôn nhau,

Người dân yêu thương gắn bó bao đời.

Trận chiến tơi bời khói lửa,

Lửa cháy ngút trời,

Bom rơi đạn nổ,

Xóm làng tan hoang,

Nhà tan cửa nát,

Người chết thảm thương,

Quê hương tiêu điều.

Đánh tan quân giặc,

Chiếm được mục tiêu,

Tôi liền đi tìm nàng,

Từ xóm dưới làng trên,

Qua xóm trong làng ngoài.

Tìm nàng trong những căn nhà sụp đổ,

Nơi nhà thờ hay chùa chiền,

Lửa cháy còn đang bốc khỏi.

Tôi cầu nguyện cho nàng qua khỏi,

Trong cơn binh lửa tương tàn.

Tôi hỏi thăm người dân trong làng,

Đau đớn thay hai hàng nước mắt,

Khóc thương người yêu chết tức tưởi oan khiên,

Việt cộng bắn nàng trên đường trốn thoát.

Tim tôi tan nát,

Chiến thắng về trong mất mát lớn lao,

Ước mơ ngày nào khi tàn cuộc chiến,

Đã biến thành một giấc chiêm bao,

Nàng là vì sao trong lòng tôi đã tắt,

Mất em là mất cả mùa xuân.

Mẹ nàng tưởng chừng như đã,

Thương khóc con bên cạnh mộ nàng,

Nỗi đau buồn nhớ miên man,

Đi về khuya sớm vắng con thêm sầu.

Mùa thu đã về từ lâu,

Cây cối thay màu đổi sắc,

Lá rụng xa cành,

Chiều xuống gió hiu hiu lạnh,

Nắng vàng lảng vảng trên cành hoa soan.

Trên bàn thờ nàng khói hương nghi ngút,

Tôi thắp nén hương tưởng nhớ,

Rồi cùng đơn vị chuẩn bị lên đường.

Hành trang trĩu nặng tình thương,

Tình em tình nước,

Ba lô súng đạn nặng đầy vai mang.

Nhìn khói nhang buồn thương dĩ vãng,

Trước di ảnh của nàng,

Cánh hoa màu vàng và con bướm trắng,

Kỷ vật từ chiến trường xa,

Tôi mang về tặng nàng,

Không ngờ nàng đã ra đi,

Không gặp mặt người yêu lần cuối,

Khi đoàn quân về tái chiếm quê em.

Hoàng hôn nhạt nhòa trên bến vắng sông quê,

Con nước buồn chảy xuôi về miền đất lạ,

Hoa lục bình theo nước trôi dạt về đâu?

Hồi tưởng lại những năm,

Miền Nam đất nước thanh bình,

Tiếng cười tiếng ca tiếng hát,

Át hẳn tiếng đạn bom,

Nhưng rồi tất cả đều tan biến,

Khi cộng sản phát động chiến tranh,

Miền Nam thành bãi chiến trường,

Phủ đầy máu lửa thương đau.

Hoài bão một thời đi học,

Ước mơ một thuở yêu em,

Chỉ còn là kỷ niệm đau buồn khó quên.

Thương nhớ em,

Thương nhớ chuyện tình,

Thời chinh chiến điêu linh.

Nàng nữ sinh áo trắng,

Yêu chàng thư sinh khoác áo chiến binh,

Áo em và áo anh,

Hai màu áo một niềm mơ.” *

Chuyện tình tan vỡ,

Tình yêu vỡ tan,

Quê hương nàng đổ nát tan thương,

Sau cuộc chiến còn vương mùi lửa đạn.

 

Cộng sản Bắc Việt,

Tay sai quan thầy Tàu Nga,

Gây ra cuộc chiến tranh xâm lược,

Bàn tay ác quỷ,

Vấy máu đồng bào miền Nam.

“ Máu ! máu của ai đây ?

Máu của bà con ta,

Của những người như cha như mẹ “ **

Như anh như em,

Như con như cháu.

Máu đổ thịt rơi,

Nỗi đau chồng chất lên cao,

Nước mắt tuông trào,

Tiếng kêu than thống thiết,

Mẹ ! Mẹ ! Mẹ ơi !

Mẹ Việt Nam ơi !

Tội ác cộng sản tầy trời,

Chúng con đời đời vẫn nhớ,

Trăm năm bia đá vẫn mòn,

Ngàn năm tội ác cộng sản vẫn còn trơ trơ.

Người tôi yêu,

Không kịp chờ tôi về,

Nàng từ biệt quê hương,

Vĩnh biệt người thương,

Ôm nỗi hận nỗi buồn nỗi nhớ ra đi,

Đau buồn hai ngả phân ly,

Nàng về Đất Mẹ tôi đi diệt thù...

 

 

*Lính nghĩ gi ? Nhạc S Hoài Linh

** Hồi ký của cán binh cộng sản miền Bắc vào Nam.

 

 

Phạm Thọ

CTNCT/QNĐN

 

 

 

Tin Tức - Bình Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính