Phi Vụ Nhớ Đời - 47 Năm Nh́n Lại

 

- Phần 1/3 -

Phi Long 51

 

 

 

 

Lời người viết:

 

Nhận thấy hơn 4 thập niên qua, tất cả nguồn tin liên quan tới những ǵ xảy ra tại phi trường Tân Sơn Nhứt vào những ngày cuối tháng tư năm 1975 đều không đúng và khốn nạn nhất là lời đối thoại của người viết với cựu Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ bị thay đổi 1 cách trâng tráo.

 

V́ tôn trọng sự thật người viết ghi lại những dữ kiện với 1 mục đích duy nhất là làm trong sáng 1 giai đoạn đen tối của lịch sử mà rất nhiều người tùy tiện ghi lại.

 

Thí dụ:

 - Quyển sách mang tên “Quân Sử Không Quân Việt Nam Cộng Ḥa 1955- 1975” phát hành năm 2005 ở Úc Châu, sử da của quyển sách mệnh danh là Quân Sử nầy tùy tiện phóng uế, noi gương tên Bộ Trưởng Bộ Thông Tin Tuyên Truyền Trần Huy Liệu của Chính Phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa đă và đang tẩy năo mọi thế hệ người Việt qua kiệt tác “Anh hùng thiếu nhi Lê Văn Tám”:

 

* Trang 156 “hai chiếc khu trục A-1H của Phi Đoàn 518 Phi Long đă anh dũng ngăn chặn các đợt tấn công của địch vào phi trường Tân Sơn Nhứt. Khi trời sáng, có thêm hai A-1H của Phi Đoàn 514 Phượng Hoàng (lúc đó đă di tản về B́nh Thủy) Bốn chiếc khu trục quay sang tấn công quân địch ở hướng Phú Lâm” (gán cho những việc mà người viết không làm th́ không nên) 

 

* Trang 198 ghi rằng “các khu trục cơ của hai Phi Đoàn 514 Phượng Hoàng và 518 Phi Long từ B́nh Thủy bay lên

 

* Nhưng trang 348 sử da nầy phán về Thiếu Tá Trương Phùng Trong cơn mưa pháo kích dữ dội vào phi trường Tân sơn Nhứt từ tờ mờ sáng ngày 29 tháng tư 1975 và mặc dù anh không có tên trên phi vụ lệnh hành quân nhưng v́ lo lắng cho sự an toàn của các bạn đồng đội, cho t́nh h́nh an ninh của phi trường, anh đă t́nh nguyện dẫn phi tuần ḿnh cất cánh đầu tiên lên vùng trời Sài G̣n để giải trừ các giàn phóng hỏa tiễn, các ổ trọng pháo dang nhả đạn tới tấp vào đô thành và phi trường...” như vậy Thiếu Tá Phùng cất cánh từ Tân Sơn Nhứt hay Cần Thơ? hay cả 2 nơi chăng?

 

* Và cũng trang 198 sử da nầy đă hùa theo tờ báo Tuổi Trẻ của Cộng Sản Việt Nam phao tin phét lác rất chi tiết về “Phi Đội Quyết Thắng” của tên Nguyễn Thành Trung để đầu độc và tẩy năo mọi người suốt nhiều năm qua.

 

 - Năm 2008 t́nh cờ tôi đọc bài “Ky est Ky” (sic) trên mạng phanchautrinhdanang.com30thangtu (đă ngưng hoạt động) nhà văn Phan Nhật Nam gọi người viết là “viên phi đội trưởng khinh mạng” xấc xược trả lời Tướng Kỳ và sỉ nhục chúng tôi (Thiếu Tá Phùng và người viết) là đám hỗn quan hỗn quân.

 

 - Cuối bài xin gửi 1 đoạn video ngắn mà người viết có duyên lưu lại để làm sử liệu từ năm 2008.

 

 Đoạn video nầy được cố kư giả Don Harris thu h́nh sáng ngày 29/4/1975 từ sân thượng của khách sạn Palace, Sài G̣n và không biết v́ lư do ǵ không được tŕnh chiếu. Ngày 18 tháng 11 năm 1978 ông bị thảm sát ở Jonestown, Guyana. Măi đến 33 năm sau, năm 2008 trong lúc dọn dẹp phim trường nhân viên t́m thấy và tŕnh chiếu đoạn video nầy lần đầu tiên và duy nhất nhân dịp kỷ niệm 30 tháng 4 năm 2008. 

(xin chú ư từ lúc thấy hỏa tiễn tầm nhiệt SA-7 bay theo và trúng chiếc AC-119K và từ đó cho đến khi thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ mặt đất, mỗi đoạn không quá 15 giây).

 

 Riêng về các giới truyền thông, phim ảnh, sử gia, kư giả thổ tả nước ngoài, kể cả người Việt, tất cả đều bẻ cong sự thật về 2 ngày 28 và 29/4/1975 tại phi trường Tân Sơn Nhứt mà người viết có duyên làm chứng nhân.

 

Cầm đầu là kư giả tự xưng sử gia người Pháp, tên Olivier Todd xuất bản tác phẩm “Cruel Avril, 1975 La Chute de Saigon” vào năm 1987 tại Paris và sau đó mọi người ca tụng và xem quyển nầy như là quyển Thánh Kinh.

 

Hàng ngàn chi tiết trong quyển sách nầy có bao nhiêu điều đúng người viết không biết nhưng tất cả chi tiết tại phi trường Tân Sơn Nhứt chiều 28 và sáng ngày 29 tháng 4 năm 1975 th́ hoàn toàn sai sự thật. Tên kư giả nầy đă trâng tráo thay trắng đổi đen, cố t́nh bôi nhọ Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa nói chung và Không Quân Việt Nam Cộng Ḥa nói riêng.

 

- V́ sự thật của lịch sử.

- V́ danh dự của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa.

- V́ danh dự của anh linh các tử sĩ vị quốc vong thân sáng ngày 29/4/1975 Thiếu Tá Trương Phùng Phi Đoàn 518, Trung Úy Trang Văn Thành Phi Đoàn 821 khiến người viết xin thay mặt gia đ́nh Thiếu Tá Trương Phùng: chị Trương Phùng Lộc, cháu Trương Phú Sĩ, cháu Trương Thị Thủy Tiên cùng bửu quyến Trung Úy Trang Văn Thành: chị Vơ Thị Ḥa (cháu gái Thiếu Tướng Vơ Xuân Lành, Tư Lệnh Phó Không Quân) cháu Trang Vơ Thành Thái và cháu Trang Thị Đan Thanh cực lực lên án kư giả tự xưng sử gia người Pháp tên Olivier Todd và giới truyền thông thổ tả là những kẻ bất lương. Bọn thổ tả nầy đă trâng tráo thay trắng đổi đen tất cả những dữ kiện đă xảy ra tại Tân Sơn Nhứt vào buổi sáng 29 tháng 4 năm 1975 với mục đích nhục mạ Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa cũng như đầu độc, tẩy năo mọi người qua nhiều thế hệ. 

 

Tác phẩm nầy được các ông Phạm Kim Vinh và Dương Hiếu Nghĩa chuyển ngữ.

 

Xin mời xem trang 320 của Quyển “Tháng Tư Nghiệt Ngă” do dịch giả Dương Hiếu Nghĩa.

 

 24. Chương 21 - Ngày 29/4: Hăy Tắt Hết Đèn

 

Ngày 29 tháng 4, 1975

Vào lúc 4 giờ chiều, pháo binh Bắc Việt càng bắn càng chính xác, tác xạ tập trung phần lớn vào các đường bay của phi trường Tân Sơn Nhất,... Bộ Tổng Tham Mưu Miền Nam Việt Nam và Bộ Tư Lệnh Hải Quân. Ở phi trường th́ các kho xăng kho đạn, xe vận tải, xe nhỏ quân sự hay dân sự bị trúng đạn đang bốc cháy khắp nơi. Bộ binh Bắc Việt không thể ở quá xa v́ các quả đạn bách kích pháo và những hỏa tiễn phát nổ với ngọn lửa c̣n đỏ, và xanh lục. 

 ................

Trời sáng dần... Các phi công của những phi cơ F.5 và A.37 cuối cùng cất cánh lên được và bay đi luôn không trở lại. Các phi công này giống như những phi công c̣n muốn chiến đấu đều không điều động được phi cơ v́ vướng hằng trăm binh sĩ Miền Nam đang nằm rải rác khắp các đường bay. Nhân viên của trạm kiểm soát không lưu không thể làm việc được. Một phi công của chiếc AC.119 đặc biệt bướng bỉnh v́ không đúng nhiệm vụ mà cứ cất cánh bay lên đánh vào các vị trí cộng sản mà anh thấy rơ chung quanh Sài G̣n, trở lại lấy thêm bom đạn, bay lên nữa, và đến 6 giờ 46 th́ anh bị một hỏa tiễn SA.7 bắn rơi.

………………………………………………………………….

Tướng Nguyễn Cao Kỳ lái chiếc trực thăng của ông ta lên, bay chung quanh Sài G̣n, ông thấy một pháo đội Bắc Việt đang tác xạ, mỗi phút một phát. Ông bắt liên lạc được với một đội Skyriders đang bay từ Cần Thơ về:

- Đây Nguyễn cao Kỳ đây, phải tiêu diệt các pháo đội địch nầy.

- Nhận rơ, nhưng tôi chỉ c̣n có một quả bom, sĩ quan chỉ huy trả lời.

 

Đúng là giờ đă điểm, đối với những chiến trận danh dự không đáng kể!

 (Hết trích)

 

Với sự khuyến khích của nhiều bạn hữu, lợi dụng trí óc chưa bị mai một, dù biết rằng tiếng nói của người viết quá muộn màng và tựa như tiếng gào giữa đại dương, người viết cố gắng ghi lại từng chi tiết Thật.

 

Xin những chứng nhân sống c̣n tại thế: Trung Tá Nguyễn Quốc Hưng, Trung Tá Nguyễn Quốc Thành, Trung Tá Lê Văn Bút, Trung Tá Nguyễn Văn Mười, Trung Tá Nguyễn Quan Vĩnh, Thiếu Tá Trần Ngọc Hà, Thiếu Tá Trần Thanh Long, Thiếu Tá Bạch Diễn Sơn, Thiếu Tá Hồ Ngọc Ấn, Thiếu Tá Nguyễn Văn Hai, Đại Úy Trần Kim Long, Đại Úy Lê B́nh Liêu, Đại Úy Nguyễn Tiến Thụy, Đại Úy Đào Công Quận, Đại Úy Trương Minh Ẩn, Trung Úy Nguyễn Đ́nh Xanh, Trung Úy Phạm Văn Luộm, Trung Úy Nguyễn Thành Bá, Trung Úy Trương Vĩnh Tân, Thiếu Úy Nguyễn Văn Chuyên, nhân viên đài Kiểm Báo Paris nhân viên đài Kiểm Soát Không Lưu Tân Sơn Nhứt (Saigon Control Tower) v...v... bổ túc và cho phép người viết ghi tên trong bài viết nầy.

 

Năm giờ chiều ngày 28/4/1975, tôi cùng Trung Uư Nguyễn Thành Bá, hiện cư ngụ ở Dayton, Ohio, được lệnh cất cánh một phi tuần 2 chiếc A- 1 Skyraider, bay lên Biên Ḥa rồi nhận lệnh Trung Tá Phan Văn Mạnh, danh hiệu Đồng Nai -10 trên tần số FM của Pḥng Hành Quân Chiến Cuộc, Sư Đoàn 3 Không Quân. 

 

Từ khi di tản về Tân Sơn Nhứt ngày 21/4/1975, các phi cơ A-1 thường đậu bên trong và xung quanh hangar Hậu Trạm Hàng Không Quân Sự cũ, chúng tôi không cần đi bộ xa, nhưng hôm nay, xe đưa rước phi hành đoàn của Sư Đoàn 5 Không Quân đang chờ sẵn ngoài cửa để chở chúng tôi ra băi đậu bên phía Tây khá xa, hơn cây số, gần trại Davis nơi chứa phái đoàn của Đại Tá Cộng Sản Bắc Việt Vơ Đông Giang.

 

Hôm đó phi đạo sử dụng là phi đạo 25 L (Trái) nên chúng tôi phải di chuyển (taxi) ngược về hướng Đông của phi trường. Khi đến Hậu Trạm Hàng Không Quân Sự cũ, thấy Đại Tá Nguyễn Văn Lê, Tham Mưu Phó Hành Quân của Sư Đoàn 3 Không Quân nghiêm chỉnh đứng chào, tôi tự hỏi điềm ǵ? Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có người đứng chào trước khi cất cánh. Có phải là chào vĩnh biệt chăng? 

 

Tôi gọi anh Bá:

 - Hai (số 2) có thấy ông Lê đang đứng chào tôi? Không biết điềm ǵ đây?

 

Nhớ lại ngày hôm qua (27/4/1975) lúc 2 giờ 30 chiều, trong phi vụ tuần thám vũ trang, phi tuần của tôi đang bay trên Long B́nh với cao độ 5.000 bộ, nhiều đạn đại bác pḥng không, khói đen, khói trắng nổ như pháo Tết cách cánh trái phi cơ chừng vài mươi thước, tôi liền báo động với Đại Úy Đào Công Quận bay chiếc số 2 và chúng tôi bay theo trôn ốc để lên cao độ.

 

Khi đạt 12 ngàn bộ trên không phận Long Khánh nếu cao hơn có thể thiếu Oxy để thở, bay đến đâu, chúng tôi cũng thấy phía dưới bụng phi cơ khoảng chừng ngàn bộ có những cụm mây đen, mây trắng bay theo đến đó, y như cảnh trong phim Trân Châu Cảng. Nh́n xuống, những dàn pḥng không rải rác ở Long Khánh đang bắn lên, nhiều đến đổi tôi không thể đếm được. Đây là độ cao an toàn nên tôi đùa với anh Quận:

 - Hai! Anh đếm dùm, xem có bao nhiêu dàn pḥng không?” 

 

Anh trả lời ngay: 

- Anh có biết ḿnh vừa chết hụt không? Vậy mà c̣n giỡn nữa cha! 

 

Sau hơn 30 phút làm bia thực tập dành cho lực lượng pḥng không của Cộng quân, khi chúng ngừng bắn chúng tôi nhào xuống thả bom xuống đoàn xe khoảng 2 hay 3 mươi chiếc gần Ngă Ba Dầu Giây chạy về hướng Long Thành.

 

Sau này tôi được biết lúc đó Cộng quân đang tấn công Khu Huấn Luyện Long Thành, gồm Trường Vơ Bị Quốc Gia Đà Lạt, Liên Trường Vơ Khoa Thủ Đức, Trường Thiết Giáp v...v... Bọn chúng sợ chúng tôi yểm trợ mặt trận này nên bắn vói từ xa và vô t́nh “tha mạng” chúng tôi. Nếu như chúng chờ thêm 1 phút nữa, chắc chắn chúng tôi khó sống sót với các dàn đại bác pḥng không 37 ly và 57 ly điều khiển bằng radar.

 

Thế mới nói đạn tránh ḿnh chớ ḿnh khó tránh đạn!

 

Trời chiều ngày 28/4/1975 thật đẹp và trong sáng, nhưng có 1 hiện tượng lạ, một cụm mây đen nghịt, sấm sét liên hồi bao phủ trên Dinh Độc Lập. Đó là lúc đang làm lễ bàn giao giữa Tổng Thống Trần Văn Hương và Đại Tướng Dương Văn Minh. Điềm Trời đang khóc cho chính thể VNCH chăng?

 

Khi đến Biên Ḥa, Trung Tá Mạnh cho biết nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống toán Vũ Khí và Đạn Dược về Tân Sơn Nhứt sau khi phá hủy căn cứ Biên Ḥa bằng chất nổ TNT và toán 10 chuyên viên nầy cần 1 giờ nữa để hoàn tất. Nh́n xuống bên dưới thấy rất đông dân chúng đứng trên đường, chạy dài từ cổng số 1 đến cổng số 2, mặt trông về phía phi trường. Trong phi trường, từ khu Đông sang khu Tây hoàn toàn vắng vẻ không 1 bóng người. Có lẽ mọi người đă di tản về Tân Sơn Nhứt? 

 

Vào khoảng 5 giờ 45 phút, tôi nghe tiếng anh Bá bay chiếc số 2:

- Một! Anh có thể cho tôi xuống (bay thật thấp) coi căn nhà của tôi ở ngă ba Vườn Mít ra sao không?”

 

Theo Huấn Thị Khu Trục, chúng tôi phải bảo vệ cho nhau, không ai có thể tách rời ra khỏi hợp đoàn như trường hợp của tên Nguyễn Thành Trung rời hợp đoàn để ném bom Dinh Độc Lập sáng ngày 8 tháng 4 năm 1975 và tôi nghĩ có thể đây là phi vụ cuối cùng trên vùng trời Biên Ḥa nên tôi đồng ư với anh Bá. Chúng tôi sẽ cùng nhau bay xuống. Tôi ra dấu cho Bá, đổi sang đội h́nh chiến đấu và lao xuống thấp.

 

Đang quẹo trái ở cầu Mới (cầu Ḥa An) th́nh ĺnh một phi tuần gồm 4 chiếc A-37 phía bên Cồn đâm thẳng ngay tôi. Tuy hoảng hốt nhưng với phản ứng tự nhiên, tôi kéo cần lái thật mạnh để phi cơ nghiêng cánh trái và vọt lên cao, đồng thời tôi “hét” trên tần số: 

- Hai! Coi chừng phi tuần 4 chiếc A-37 cùng cao độ (thấp) 

 

Toát mồ hôi lạnh. Tạ ơn trên. Tôi vừa thoát hiểm trong nháy mắt, rồi nh́n theo 4 chiếc A-37 đang lướt về hướng Tây Nam với đội h́nh fingertip nhưng rất rời rạc (fingertip là đội h́nh cùng 1 bên theo số 1,2,3,4) Th́ ra bọn họ không thấy phi cơ của chúng tôi. Lúc đó tôi nghĩ họ thuộc các phi đoàn A-37 ở Miền Trung di tản về Tân Sơn Nhứt, nhưng sao lại có những 4 chiếc? 

 

Thông thường 1 phi tuần nhẹ chỉ có 2 chiếc, ít khi 3 chiếc do hoa tiêu có bằng Phi Tuần Phó hướng dẫn. Một phi tuần nặng gồm 4 chiếc hay nhiều hơn phải do phi công có bằng Phi Tuần Trưởng dẫn đường. 

 

Một phi vụ đặc biệt ǵ đây nên buột miệng gọi cho Bá:

 - Giờ này mà mấy thằng ma gà nầy c̣n mang bom đạn bay lang thang đâu đây?

 

V́ thiếu cảnh giác, tôi không theo dơi họ mà lại bay ngược chiều, theo Quốc Lộ 1 với cao độ thấp khoảng 500 bộ hướng về Thủ Đức, quẹo trái đến Long B́nh rồi theo Quốc Lộ 1 về Biên Ḥa. Trên Quốc Lộ 1 xuất hiện nhiều xe thiết giáp, mỗi chiếc đậu cách nhau chừng trăm thước. Để khích lệ tinh thần bạn, tôi bay thấp hơn, vừa trên ngọn cây. Th́nh ĺnh trên tần số UHF 233.8 (Ultra High Frequency) đài Kiểm Báo Paris chúng tôi được Chuẩn Tướng Huỳnh Bá Tính, Sư Đoàn Trưởng Sư Đoàn 3 Không Quân, danh hiệu Đồng Nai - 01 báo cho biết phi trường Tân Sơn Nhứt đang bị 3 chiếc A-37 ném bom.

 

Theo linh tính, tôi vội đáp lời:

- Như vậy phải là 4 chiếc A-37 v́ chúng tôi mới vừa gặp họ cách đây không lâu.

 

Tướng Tính giải thích:

- Khi vào final (cận tiến sắp đáp) th́ bọn nó ném bom. Tôi thấy chỉ có 3 chiếc xuống thả bom mà thôi.”

 

Tôi cảm thấy lạnh cả người và không ngớt cầu nguyện cho vợ con tôi được b́nh an. Họ đang tạm trú ở cư xá của Phi Đoàn 431 cạnh Trung Tâm Giám Định Y Khoa cũ, sát bờ tường phía Nam của dinh Tướng Kỳ. Tôi vội vàng lên cao độ 4.000 bộ hướng về Tân Sơn Nhất và liên lạc với đài Kiểm Soát Không Lưu Tân Sơn Nhứt trên tần số VHF 118.3 (Very High Frequency). Lúc bấy giờ cả 2 tần số UHF của đài Kiểm Báo Paris và VHF của đài Kiểm Soát Không Lưu Tân Sơn Nhứt đều rất vắng vẻ khác thường. Tôi không nghe và không thấy phi tuần của bọn Nguyễn Thành Trung hay bất cứ chiếc F-5 nào bay lên truy đuổi. Vài phút sau, Tướng Tính cho biết thêm:

 - Bây giờ t́nh trạng phi trường Tân Sơn Nhứt rất hỗn loạn, nếu Phi Long 51 (danh hiệu của phi tuần tôi) có bay về th́ nên thận trọng, coi chừng pḥng không của ḿnh. Chúng tôi không đáp được v́ vậy chúng tôi phải bay đi Vũng Tàu.

 

Sau này tôi được biết Chuẩn Tướng Từ Văn Bê, Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Kỹ Thuật và Tiếp Vận Không Quân- Biên Ḥa cùng với Tướng Tính chỉ huy cuộc phá hủy Bộ Chỉ Huy Kỹ Thuật và Tiếp Vận Không Quân rồi cùng nhau về Tân Sơn Nhứt trên chiếc trưc thăng UH-1.

 

Lạ lùng nhất là có một vị Tướng Hải Quân viết sách cho rằng Tướng Tính không biết ǵ về cuộc phá hủy ở phi trường Biên Ḥa và khuyên Tướng Tính gọi Trung Tướng Trần Văn Minh, Tư Lệnh Không Quân. Cũng theo vị Tướng này, nhờ sự khuyên lơn và giúp đỡ của ông mà Tướng Tính mới liên lạc được với Trung Tướng Trần Văn Minh, nhưng cho đến nửa đêm Tân Sơn Nhất bị pháo kích nên cuộc điện đàm bị gián đoạn.

 

Tướng Tính qua đời năm 1990 nên không thể đính chính chi tiết này.

 

Nhớ lời cảnh báo của Tướng Tính và để tránh mọi hiểu lầm, khi về Tân Sơn Nhứt tôi và Bá bay cách phi trường khoảng 1 dặm, thỉnh thoảng tôi lắc đôi cánh nhè nhẹ thầm báo cho bên dưới biết chúng tôi về bảo vệ Tân Sơn Nhứt. Sau đó đài Kiểm Soát Không Lưu Tân Sơn Nhứt khẳng định với chúng tôi Hậu Trạm Hàng Không Quân Sự cũ bị hủy, 1 chiếc C-47 ở phía Tây phi trường đang cháy, nằm ở giữa taxiway Whiskey số 7 và hangar chứa máy bay h́nh ṿng cung, cách trại Davis non 200 mét về hướng Bắc như tôi thấy đang bốc khói đen nghi ngút, vài ba chiếc phi cơ vận tải bị hư hại nhẹ v́ mảnh bom nhưng 2 phi đạo và các đường di chuyển hoàn toàn không bị trúng bom. 

 

Xin nói thêm, phía Nam của chiếc C-47 đang cháy chừng 30 hay 40 thước là băi đậu phi cơ A-37 của các phi đoàn ở miền Trung và A-1 của 2 Phi Đoàn 514 và 518, tưởng tượng chỉ cần một quả bom rơi xuống đây th́ phi trường Tân Sơn Nhất sẽ trở thành b́nh địa. Và nếu như các phi cơ A-1 không dời ra ngoài băi đậu phía Tây lúc 1 giờ trưa nay th́ các chiếc A-1 đậu trong Hậu Trạm Hàng Không Quân Sự cũ, mỗi chiếc mang 10 trái bom MK-81 trúng bom của bọn Nguyễn Thành Trung và phát nổ th́ hậu quả sẽ khó lường. 

 

Sau khi biết chắc chắn phi trường Tân Sơn Nhứt vẫn khả dụng, hai phi đạo và các đường di chuyển không hề bị trúng bom, chúng tôi không cần phải bay đi Cần Thơ nên tôi an tâm bay trở lại Biên Ḥa để tiếp tục phi vụ nhưng trong ḷng tôi lúc nào cũng đè nặng ư nghĩ tự trách ḿnh thiếu cảnh giác, không theo dơi phi tuần 4 chiếc A-37 nầy. 

 

Vào khoảng 6 giờ 40 phút chiều, Trung Tá Mạnh chạy xe ra đến cổng số 2 và bắt đầu đếm ngược (countdown) ra lệnh nổ bom. Thế là toàn vùng phía Tây của phi trường Biên Ḥa nơi đặt Bộ Chỉ Huy Kỹ Thuật và Tiếp Vận Không Quân biến thành biển lửa bốc cao ngất trời. Sau đó Trung Tá Mạnh xác định lại ông chỉ được lệnh phá hủy Bộ Chỉ Huy Kỹ Thuật và Tiếp Vận Không Quân mà thôi. Đây là phần sở duy nhất của Không Quân, chứa những máy móc điện tử tối tân và đắt tiền bị phá hủy trước khi Cộng Sản Bắc Việt cưỡng chiếm Miền Nam.

 

Trung Tá Mạnh chọn lộ tŕnh di chuyển theo Quốc Lộ 1 về Thủ Đức qua Xa Lộ Biên Ḥa trên 2 chiếc xe Jeep cải biến dài hơn chiếc Jeep b́nh thường thay v́ băng qua cầu Mới sang xa lộ Đại Hàn để về Tân Sơn Nhứt sẽ gần hơn. H́nh như có Thiếu Tá Được của Bộ Chỉ Huy Kỹ Thuật và Tiếp Vận tháp tùng và trong vô tuyến tôi được nghe lời của Trung Úy Liêm, Đại Đội Trưởng Quân Cảnh Sư Đoàn 3 Không Quân từ chối theo đoàn về Tân Sơn Nhứt. Rồi vài phút sau đồn Quân Cảnh và trạm Tiếp Tân ở cổng số 2 bốc cháy. 

 

Tôi bắt đầu bay mở đường để hộ tống đoàn xe. Trên xa lộ Biên Ḥa thấy thật vắng vẻ, trên xa lộ Đại Hàn c̣n có những ḍng xe chạy về hướng Sài G̣n. Từ cư xá Thanh Đa bay qua Tân Cảng và nh́n xuống tôi thấy ánh đạn lửa đan nhau như lưới, đầu cầu phía Bắc vài đám cháy trên mặt đường, khói đen bốc lên nghi ngút, chiến xa trên cầu không ngớt nhả đạn về phía Bắc. Có lẽ Cộng quân đă tiến sát Thủ Đô?

 

Tôi gọi đài Kiểm Báo Paris nhưng họ cũng không biết chuyện ǵ xảy ra. Lúc nầy đoàn xe của Trung Tá Mạnh vừa vượt khỏi ngă tư Thủ Đức, tôi báo t́nh trạng tại cầu xa lộ nhưng Trung Tá Mạnh không muốn thay đổi lộ tŕnh. Tôi phải làm ǵ đây? Nếu như đoàn xe nầy lọt vào băi giao tranh, chắc chắn không ai sống sót. 

 

Cố gắng thuyết phục và cũng như làm áp lực, tôi báo cho Trung Tá Mạnh biết chúng tôi sẽ lên cao độ 4.000 bộ và sẵn sàng thả bom nếu như đoàn xe của ông bị tấn công.

 

Cuối cùng nhờ hồng phúc của 12 người trong đoàn, Trung Tá Mạnh quay đầu xe và hướng về xa lộ Đại Hàn. Trên xa lộ Đại Hàn gần ngă tư B́nh Triệu, một chiếc xe cứu hỏa của Sư Đoàn 3 Không Quân không tài xế dừng bên đường với đèn hiệu chớp tắt liên hồi.

 

Thành phố bắt đầu lên đèn. Đoàn xe bị quân cảnh cầu B́nh Triệu chận lại, Trung Tá Mạnh than:

- Làm sao chúng tôi có Sự Vụ Lệnh mà tŕnh đây?

 

Chừng mấy mươi giây sau, tôi gọi xuống Trung Tá Mạnh với hy vọng các anh Quân Cảnh đang đứng gần đó nghe được:

- Đây là Phi Long 51, chúng tôi có nhiệm vụ hộ tống đoàn xe 2 chiếc của Trung Tá Mạnh về Tân Sơn Nhứt. Chúng tôi đă bay hơn 3 giờ và cũng gần hết xăng. Xin các anh Quân Cảnh thông cảm cho họ qua cầu.

 

Vừa nói xong, từ cao độ 2.000 bộ tôi nhắm ngay đoàn xe và tiếp theo chiếc số 2 của anh Bá cũng làm cho mọi người dưới đất ù tai. Vài ba phút sau Trung Tá Mạnh mời chúng tôi đúng 10 giờ đêm đến câu lạc bộ Huỳnh Hữu Bạc để tạ ơn. Th́ ra ông không hay biết ǵ về việc Tân Sơn Nhứt bị ném bom, nên tưởng câu lạc bộ c̣n mở cửa? Tôi từ chối, đây là bổn phận của chúng tôi vă lại chúng tôi c̣n phải lo cho vợ con.

 

Thành thật cảm ơn các anh Quân Cảnh đồn B́nh Triệu đă thông cảm, bằng không tôi không biết phải làm sao để giúp toán Vũ Khí và Đạn Dược của Trung Tá Mạnh?

 

Sau khi hội ư và tin tưởng khả năng của anh Bá, tôi quyết định đáp xuống Tân Sơn Nhứt với bom đạn lúc 8 giờ tối ngày 28/4/1975. Việc mang bom đạn về đáp cũng khá nguy hiểm nếu thiếu khả năng gây tai nạn th́ hậu quả sẽ khó lường, nhất là đáp ban đêm. Đây là lần thứ nh́ tôi đáp đêm với bom đạn. 

 

Lần thứ nhất 4 giờ sáng ngày 20/4/1975.

 

Sau khi lệnh đ́nh động được giải tỏa, 1 Biệt Đội 518 lập tức biệt phái Cần Thơ ngày 5 tháng 4 năm 1975 do Thiếu Tá lê Văn Sang, Trưởng Pḥng Hành Quân của Phi Đoàn 518 hướng dẫn 10 hoa tiêu cùng 10 chiếc A- 1. Tôi và Thiếu Úy Nguyễn Văn Chuyên, hiện ở Garden Grove, Cali bay phi vụ đầu tiên, có mặt lúc 8 giờ sáng trên trận chiến khoảng 25 dặm Tây Nam Cần Thơ. V́ quân bạn chỉ cách con kinh nơi đặt chốt kháng cự của Cộng quân 150 thước, Tân Chuẩn Tướng Mạch Văn Trường, Tư Lệnh Sư Đoàn 21 Bộ Binh (nhưng ông tự xưng là Đại Tá) không cho thả bom.

 

Tôi có thói quen mỗi phi vụ hành quân thường xin tần số FM để biết chính xác vị trí của quân bạn hầu tránh việc thả bom lầm. Thường thường ở vùng đồi núi khoảng cách an toàn cho quân bạn phải 200 thước, vùng đồng bằng chỉ cần 100 thước nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Tướng Trường được A-1 yểm trợ nên ông e dè? Để ông an tâm, tôi xin ông lui quân 50 thước.

 

Sau khi thấy khói màu tím do tôi yêu cầu quân bạn thả, chúng tôi lần lượt thay nhau thả hết 12 trái bom MK-82 (cân nặng 500 cân Anh mỗi trái và 6 trái mỗi chiếc phi cơ) và nhiều tràng đại bác 20 ly tiếp theo cho đến hết 800 viên đạn đai bác 20 ly.

 

Hai hôm sau, trong khi chúng tôi dùng cơm trưa ở câu lạc bộ Cửu Long của Sư Đoàn 4 Không Quân,trong chương tŕnh Tin Tức Chiến Trường đài truyền h́nh Cần Thơ phát h́nh hai chiếc A-1 Skyraider thay phiên thả từng trái bom xuống những chốt kháng cự của Công quân. Tiếp theo là cảnh các chiến sĩ thuộc Sư Đoàn 21 Bộ Binh xung phong tiến chiếm mục tiêu với sự yểm trợ từ trên không bởi các con chim sắt nhả những tràn đại bác 20 ly. Sau cùng là cảnh 1 chiếc A-1 sau khi bắn 1 tràn đại bác biểu diễn 1 cái roll (bay xoáy 360 độ) cách mặt đất khoảng 100 thước. Mọi người đều khen ngoạn mục nhưng Thiếu Tá Sang hiểu lầm, quay sang cảnh cáo tôi vi phạm an phi. Thật là oan cho tôi.

 

Vừa nhận pḥng trong cư xá văng lai của Sư Đoàn 4 Không Quân, tôi nhận được 1 giọng nói thân thương của ngày xưa, Đại Tá Nguyễn Văn Bá cựu Không Đoàn Tưởng Không Đoàn 72 Chiến Thuật, hiện đang là Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ 40 Không Quân:

- Sao! Tôi sắp xếp cho mấy chú ở đó được không?

 

Trong ngạc nhiên tôi reo mừng:

 - Sao ông Chủ biết chúng tôi xuống đây?

 

Sau gần 3 năm tôi mới có dịp nghe lại tiếng của ông. Trưa hôm sau tôi rủ Thiếu Tá Nguyễn Văn Hai, hiện ở San Jose, Cali sang thăm ông. Vừa bước vào văn pḥng Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ 40 Không Quân Cần Thơ, tôi gặp Thiếu Tá Lê Trí Thiệt, Phi Đoàn 217, người đàn anh trên tôi 1 khóa, mặc bộ Kaki vàng, trên ngực đầy huy chương làm tôi lóe mắt. Dường như anh vừa dự buổi lễ gắn huy chương, 1 chiếc Anh Dũng Bội Tinh với ngôi sao bạc loại tḥng gắn bên trên những hàng huy chương cuốn vừa vàng vừa bạc vừa đồng. Chứng tỏ anh đă lập rất nhiều chiến công hiển hách trong những năm qua. Có thể anh và anh Trần Văn Chơi Phi Đoàn Lạc Long 229 vinh thăng Thiếu Tá sớm nhất của Khóa 67 C. Sau hơn 6 năm mới gặp lại nhau, tôi chưa kịp ṿi vĩnh th́ anh chào tôi:

- Cái thằng Đại Úy kia! Mầy gặp Thiếu Tá mà không chào là sao?

- Th́ Thiếu Tá muốn Đại Úy chào th́ dễ lắm, Thiếu Tá cho nó vài ba cái huy chương nhưng phải từ bạc trở lên mới chịu chứ đồng nó điếu lấy. Tôi đáp lại.

 

Anh Thiệt quay sang Đại Tá Bá:

- Pa Pa! Cho thằng nầy vài cái huy chương Pa Pa.

 

Ông Chủ (Đại Tá Bá) ph́ phà ống vố (pipe) rồi trả lời:

- Mấy chú Lương Sơn Bạc nầy không cần mấy thứ đó. Chú chọn cho tôi 1 ngày cho chú 1 chầu đặc sản Tây Đô.

 

Sau gần 3 năm thầy tṛ chúng tôi mới gặp lại, ông Chủ vẫn như xưa, trẻ trung, mạnh khỏe. V́ ngày làm việc không tiện quấy rầy ông, chừng vài mươi phút sau chúng tôi từ giả ông và Thiếu Tá Thiệt hẹn 7 giờ tối ngày 10 tháng 4 năm 1975 trở lại đây nhưng không phải là 1 ḿnh tôi mà là 10 người của Biệt Đội 518. Dù ông Chủ không nói nhưng tôi biết ông muốn tôi hănh diện với anh em của Biệt Đội 518 biết được là tôi có 1 ông sếp cũ nhưng vẫn nhớ tới 1 tên lính nhỏ bé ngày xưa.

 

Chúng tôi tŕnh diện đúng giờ và trước khi vào bàn, ông Chủ khoe chứng bệnh loét bao tử của ông đă khỏi hẳn. Ông mời mọi người chung vui với ông 1 bữa, không say không về, ngoại trừ những ai trực đêm chỉ nên thấm môi mà thôi. Nhờ ông thổ công Thiệt, chúng tôi được thưởng thức những món đặc sản Cần Thơ như tôm càng đúc ḷ, cá lóc nướng trui, nem chua v...v... nhưng đặc biệt nhất là rượu đậu nành màu vàng hổ phách gia truyền của gia đ́nh 1 đệ tử của anh Thiệt mang tới.

 

Ông Chủ kể chuyện ông vừa gặp Trung Tướng Trần Văn Minh, Tư Lệnh Không Quân. Tướng Minh cho biết trong buổi họp ở Bộ Tổng Tham Mưu, Tướng Toàn hỏi ông “Thằng Bá bây giờ ở đâu?” Tướng Mính trả lời “... Nó sợ anh thấy mẹ...Nó chạy trốn ở dưới Cần Thơ”

 

Thầy tṛ chúng tôi ôm bụng mà cười. Đây là bí mật của chúng tôi. Những người xung quanh không hiểu tại sao chúng tôi cười 1 cách sảng khoái. (sẽ đề cập ở đoạn cuối)

 

Đến 9 giờ đêm, rượu ngon chưa cạn, đột nhiên ông Chủ bảo:

- Ngưng ngay! Mấy chú trở về bển đi (về phi trường Trà Nóc) Tôi linh tính đêm nay sẽ có chuyện.

 

Tôi ngạc nhiên, chưa bao giờ ông cắt ngang cuộc vui của chúng tôi. Trong lúc vội vă ra về, tôi quên không mang về hơn nửa b́nh rượu đậu nành ngon tuyệt vời, ḷng tiếc rẽ. Nhưng linh tính của ông Chủ rất chính xác, trước khi vào cổng phi trường Trà Nóc, chúng tôi nghe tiếng pháo kích vọng sang từ thị xă Cần Thơ. Hai phi tuần trưởng trực đêm Thiếu Tá Sang và Thiếu Tá Hai xông xáo cất cánh bay lên bỏ lại 2 phi tuần viên Trung Úy Nguyễn Thành Bá và Thiếu Úy Nguyễn Văn Chuyên.

 

Đến 12 giờ 30 phút đêm lệnh điều động thêm 1 phi tuần nữa. Biệt Đội Trưởng, Thiếu Tá Sang chưa về đáp, 2 phi tuần trưởng khác có vẽ đă quá chén? 

 

Trung Úy Bá đồng ư ngồi ghế phải với tôi trên chiếc AD-5, nếu tôi quờ quạng anh sẽ giựt cần lái và tôi sẽ buông tay. Chúng tôi cất cánh khoảng 1 giờ đêm và phát giác chiếc phi cơ quan sát Phi Đoàn Sao Mai 114 trước kia ở Nha Trang di tản về Cần Thơ không mang theo bất cứ vật ǵ để đánh dấu mục tiêu và hôm đó là đêm trừ tịch (30 âm lịch). Chúng tôi bay ṿng ṿng thi gan cùng Cộng quân. Chừng hơn 1 giờ sau vài ánh sáng lóe lên. Thật là may mắn, các tia sáng nầy nằm trong tầm thả bom, tôi lao xuống và báo:

- Một in hot. (số 1 vào thả bom)

 

Đồng thời nghe tiếng Sao Mai:

- Phi Long thấy tụi nó bắn lên không?

 

Nhờ ánh lấp lánh của ḍng nước Hậu giang tôi nhận ra mục tiêu nhưng v́ châm chú tới mục tiêu nên không thể trả lời. Tiếng Sao Mai reo lên:

- Số 1 thả bom như để.

- Không phải số 1 thả bom mà là rượu đậu nành thả đó bạn à. Tôi trả lời nhưng chỉ có anh Bá và anh Chuyên hiểu mà thôi.

 

Như đă thỏa thuận (briefing) trước đó, tránh trường hợp bị mất dấu, anh Chuyên và tôi thay nhau thả hết 12 trái bom MK-82 và về đáp khoảng sau 3 giờ sáng.

 

Tôi không ngủ được cứ trằn trọc v́ quan ngại các tấn bom vừa thả, mặc dù phi hành đoàn Sao Mai khen đáo để, rồi tôi thiếp đi và không biết bao lâu tiếng chuông điện thoại reo lên. Tôi lặng cả người khi nghe giới chức đầu dây là Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam muốn gặp phi tuần trưởng của phi tuần thứ nh́. Nh́n đồng hồ gần 5 giờ sáng. 

 

Thôi th́ bụng làm dạ chịu, tôi trả lời ông “Dạ thưa Thiếu Tướng là tôi” nhưng trong ḷng bắt đầu đánh lô tô, cầu nguyện cho số thương vong càng ít. Đến khi ông hỏi tên tuổi của phi tuần thứ nhất tôi mới giảm bớt căng thẳng.

 

Cả biệt đội bị tôi đánh thức và tụ xung quanh tôi để nghe Tướng Nam nhân danh Tư Lệnh Quân Đoàn IV và Vùng IV Chiến Thuật tuyên dương công trạng trước Quân Đoàn, 5 anh em chúng tôi (Thiếu Tá Sang, Thiếu Tá Hai, Trung Úy Bá, Thiếu Úy Chuyên và tôi) đă giúp Sư Đoàn 21 Bộ Binh thu hồi 2 khẩu đại bác 105 ly. Ông thay mặt đồng bào thị xă Cần Thơ cám ơn chúng tôi đă chận đứng 1 cuộc tắm máu. Ông cho biết Cộng quân đă chiếm 2 khẩu đại bác 105 ly ở quận B́nh Minh rồi chúng kéo xuống bờ sông Hậu để pháo vào Bến Ninh Kiều, 2 cái chành c̣n nằm trên bờ nhưng 2 khẩu súng bị rớt xuống sông và bây giờ anh em Sư Đoàn 21 Bộ Binh đang lặn hụp để trục nó lên. Ông nói thêm chúng tôi xứng đáng được ân thưởng trước Quân Đội nhưng v́ trong quyền hạn, ông chỉ ân thưởng chúng tôi cấp Quân Đoàn (Anh Dũng Bội Tinh Với Ngôi Sao Vàng).

 

- Cám ơn Thiếu Tướng đă ân thưởng, nhưng sự thật là do hồng đức của đồng bào thị xă Cần Thơ khiến số bom của chúng tôi rơi trúng mục tiêu. Tôi đáp lời trước khi gác điện thoại.

 

Mà thật vậy, không trái sáng, không hỏa tiễn (ground smog) đánh dấu mục tiêu, nhất là trong đêm trừ tịch nếu khoe tài cao th́ quả thật là nổ hơn bom nguyên tử.

(trong hồi kư của Đại Tá Hà Mai Việt ghi ngày là 12 tháng 4 năm 1975).

 

Đây là huy chương cao quư nhất mà tôi nhận được nhưng tôi không mừng bằng khi biết những tấn bom chúng tôi thả đêm qua không làm tổn thương đến thường dân hay quân bạn.

 

Vài hôm sau chúng tôi đánh ch́m hơn mươi chiếc ghe chài chở đầy vũ khí cộng đồng từ Vị Thanh hướng về Cần Thơ. Vô t́nh bẻ găy ư đồ tấn chiếm Cần Thơ của Cộng quân.

 

Đến ngày 19 tháng 4 năm 1975 Biệt Đội 514 hoán chuyển thay chúng tôi trở về mặt trận Vùng III (Quyển Quân Sử Không Quân Việt Nam Công Ḥa lại phán rằng Phi Đoàn 514 di tản về Cần Thơ).

 

Vô cùng kinh ngạc chúng tôi (Thiếu Úy Chuyên và tôi) bay trên Long Khánh suốt 3 tiếng đồng hồ nhưng phi cơ quan sát L-19 không thể t́m được mục tiêu. Sau cùng họ hướng dẫn chúng tôi thả bom xuống những nơi t́nh nghi đóng quân của Cộng quân?

 

Trưa hôm đó (19/4/1975) Chuẩn Tướng Tính đến phi đoàn ra lệnh phi tuần của tôi và phi tuần của Đại Úy Đào Công Quận về đáp Tân Sơn Nhứt sau khi thi hành phi vụ ban chiều và tạm thời ngủ nhờ ở Biệt Đội F-5.

 

Chúng tôi được lệnh điều động lúc 3 giờ chiều. Trong lúc tiền phi, thấy trên cánh máy bay mang 10 trái MK-81 (cân nặng 250 cân Anh ít khi chúng tôi xử dụng). Tôi than phiền;

- Bộ mấy anh muốn chúng tôi mang mấy trái dái khỉ nầy để đi găi ngứa mấy con khỉ trong rừng hay sao? 

 

Các anh chuyên viên Vũ Khí và Đạn Dược cho biết Vùng III hết bom lớn hay bất cứ loại bom nào khác. Bốn kho bom Biên Ḥa, Long B́nh, Thành Tuy Hạ và G̣ Vấp đều chỉ c̣n 1 loại bom nhỏ nầy mà thôi.

 

Cũng như phi vụ ban sáng, chúng tôi bay nhiều giờ trên Long Khánh nhưng phi cơ quan sát L- 19 vẫn không có mục tiêu cho chúng tôi. Sau hơn 3 giờ bay, chúng tôi ném bom 1 nơi nào đó trong rừng Long Khánh theo sự hướng dẫn của L- 19.

Sự yên ắng 1 cách khó hiểu của chiến trường Long Khánh làm tôi thắc mắc “chẳng lẽ Cộng Sản Bắc Việt chịu móc họng ói miếng thịt thơm tho mà chúng đă nuốt vào bụng chăng?” 

 

Tôi vào Biệt Đội F-5 khoảng 9 giờ đêm Đại Úy Quận và Thiếu Úy Chuyên đă có mặt tự bao giờ. Trung Tá Nguyễn H. H. mặc áo bay màu cam rất đẹp (dành cho Hải Quân Hoa Kỳ) hỏi tôi đi đâu vậy? Tôi thưa với ông thừa lệnh Tướng Tính tôi mang 4 chiếc A-1 về đây và tạm thời ngủ nhờ ở Biệt Đội F-5. 

 

Cả 3 chúng tôi bàng hoàng, ngơ ngác khi nghe ông nói:

 - Ở đây không có chỗ cho các ông ngủ.

 

Nh́n thấy 1 gian pḥng rộng răi chứa hàng 5, 7 chục ghế bố nhưng không có chỗ cho chúng tôi tá túc qua đêm?

 

Có thể ông không nhớ tôi nhưng tôi vẫn nhớ tôi là lính của ông, Không Đoàn Trưởng Không Đoàn 23 Chiến Thuật ở Biên Ḥa hơn 2 tháng cuối năm 1970 trước khi tôi lên Pleiku. Tôi biết ông không có thẩm quyền ǵ ở đây, nhưng tôi không muốn tranh căi với ông. Tôi quay sang anh Thiếu Úy trên cánh tay mang phù hiệu F-5:

- Anh làm Sĩ Quan Trực đêm nay phải không? Nhờ anh gọi tôi nếu có lệnh điều động. Phi cơ của tôi đậu bên ngoài.

 

Tôi ngạc nhiên khi anh Chuyên đi theo tôi. Nhờ gió mát trăng thanh và hơn 6 giờ bay trong ngày, 2 anh em tôi dễ dàng đi vào mộng. Đến 1 giờ 30 phút đêm, Thiếu Tá Nguyễn Văn Huynh từ Biên Ḥa lệnh chúng tôi cất cánh khẩn cấp v́ phi trường đang bị pháo kích.

 

Thiếu Tá Huynh là Phi Đoàn Phó Phi Đoàn Phi Long 518 và cũng là Phi Đoàn Phó Phi Đoàn 530 khi xưa ở Pleiku. Anh có nghị định vinh thăng Trung Tá kể từ ngày 30/4/1975. Anh cũng là người thầy dạy tôi khóa Phi Tuần Phó ở Pleiku năm 1972 và khóa Phi Tuần Trưởng hồi cuối tháng 8 năm 1974 trước khi bị đ́nh động. Theo Huấn Thị Khu Trục mỗi ngày hoa tiêu không được bay quá 5 giờ nên tôi đùa với anh:

- Ngày hôm nay tôi và Chuyên đă bay hơn 6 tiếng đồng hồ. Bây giờ Trung Tá có áp dụng Huấn Thị Khu Trục với chúng tôi không?

 

Anh Huynh vẫy nẫy: 

- Bây giờ mà mầy c̣n nói Huấn Thị ǵ nữa. Làm ơn bay lên cứu bồ cho anh em ở đây nhờ với. 

 

Chúng tôi vội vă bay lên và nh́n thấy Cộng quân đặt pháo ở phía Bắc Tân Uyên đang pháo vào phi trường Biên Ḥa. Tôi xin lịnh thả bom nhưng nửa giờ sau, đài Kiểm Báo Paris cho biết Tư Lệnh Quân Đoàn III không cho chúng tôi thả bom với lư do quân bạn đang đóng quân ở tọa độ nầy và lịnh cho tôi mang bom đi giải tỏa, muốn thả xuống bất cứ nơi nào tùy ư? 

Lệnh mang bom đi giải tỏa nầy là lần thứ hai tôi nhận được từ cùng 1 ông Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn nhưng khác Quân Khu (sẽ đề cập ở phần cuối)

 

Xin lỗi Thiếu Tá Huynh và mọi người trong phi trường Biên Ḥa, chúng tôi không giúp ǵ được như Thiếu Tá Huynh và mọi người mong muốn v́ “Quân Lịnh Khó Chống”. 

 

Than ơi thời mạt vận. Việt Nam Cộng Ḥa sẽ mất trong nay mai!

 

 

(Xin mời đọc tiếp phần 2/3)

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính