Phi Vụ Nhớ Đời - 47 Năm Nh́n Lại

 

- Phần 3, đoạn kết -


Phi Long 51

 

 

 

 

Thoạt đầu Vân đồng ư với tôi là chạy ra băi đậu t́m phi cơ nhưng khi ra đến cổng dinh, cô em vợ tôi đổi ư, đ̣i một hai phải trở về nhà. Cả Vân lẫn tôi không dám làm trái ư v́ e ảnh hưởng tới sức khỏe của cô (vừa sanh cháu gái thứ nh́ hồ́ tuần trước) nhưng Quân Cảnh ở cổng Phi Long chận tôi lại với lư do là lịnh Trung Tá Ngưu Liên Đoàn Trưởng Liên Đoàn Pḥng Thủ không cho phi công tác chiến rời Tân Sơn Nhứt.

 

V́ ngồi băng sau của chiếc Jeep và đang bồng con nên tôi bước xuống hơi chậm, người Quân Cảnh này bắn liên tiếp 3 tràng M-16 để thị uy?

 

Sau đó nhờ Đại Úy Quận chở tôi trở lại dinh Tướng Kỳ để lấy xe gắn máy. Tại đây tôi xin Dân Biểu Nguyễn Văn Cử cho tôi nằm trong cốp xe phía sau để ra cổng nhưng ông e ngại tôi bị chết ngộp.

 

Khoảng 10 giờ 30 phút, Cộng quân bắt đầu pháo nhỏ giọt vào phi trường bằng đại bác 130 ly từ Nhơn Trạch. Trong lúc bối rối chưa biết phải làm ǵ, tôi gặp Thiếu Tá Bạch Diễn Sơn, Phi Đoàn Trưởng PĐ 530. Ông gọi tôi di tản xuống Cần Thơ. Như người mất hồn, tôi chạy theo ông, trên xe ông c̣n có Thiếu Tá Nguyễn Huy Bản, Đại úy Lê B́nh Liêu, Đại Úy Lê Xuân Châu và tôi là người sau cùng lên chiếc AD-5 do Thiếu Tá Hồ Văn Hiển, Phi Đoàn 514 vừa đáp xuống. (Thiếu Tá Trần Thanh Long ngồi ghế phải, Trung Úy Trương Vĩnh Tân bay chiếc số 2)

 

Phi trường lúc bấy giờ thật vắng vẻ, trời chuyển mưa, cột khói của chiếc Tinh Long- 07 bay sà xuống gần mặt đất làm cho bầu trời đen xẫm thêm, ảm đạm hơn. Tôi có cảm tưởng phi trường Tân Sơn Nhứt bấy giờ biến thành băi tha ma? (Dường như lúc nầy phi trường Tân Sơn Nhứt sắp bỏ ngỏ?)

 

Đến phi trường Trà Nóc, Cần Thơ tôi t́m nhưng không gặp Thiếu Tá Phùng và coi như anh đă mất tích. Kế đó tôi vào Pḥng Quân Báo Sư Đoàn 4 Không Quân nhờ điện thoại của Trung Tá Bích để gọi về nhà, nhưng tất cả tổng đài ở Sài G̣n như Tiger, MACV, USAID, Khải Hoàn, Thống Nhứt... đều không có người trả lời. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng và vừa bước ra cửa, đúng lúc Thiếu Tá Huynh taxi chiếc AD-6 ngang qua, anh thấy tôi nên ngừng lại và bảo tôi leo lên chiếc AD-5 phía sau do Thiếu Tá Sang lái để về Tân Sơn Nhứt.

 

Trên phi cơ đă chứa hơn 15 người, tôi lên sau cùng, không c̣n chỗ trống, nên phải ngồi chồm hổm giữa 2 sợi dây cáp (cable) điều khiển elevator và rudder ở tận phần đuôi của máy bay. Nhưng mươi phút sau, phi tuần nầy lấy hướng đi Thái Lan, mọi người đều reo mừng, ngoại trừ tôi nước mắt dầm dề và chúng tôi đến Utapao, Thái Lan khoảng 1 giờ trưa (giờ địa phương).

 

Theo lời Thiếu Tá Huynh, ở Cần Thơ ông được lịnh cất cánh một phi tuần 4 chiếc A-1 trở về bao vùng trên không phận Tân Sơn Nhất để cho các phi cơ F-5 c̣n lại ở Tân Sơn Nhứt cất cánh đi Thái Lan, nhưng lúc đó phi trường đă bỏ ngỏ nếu bay về đó chỉ làm mồi cho hỏa tiễn tầm nhiệt SA-7 mà thôi. Lịnh kỳ quái nầy bắt nguồn từ đâu? Chiều hôm đó 29/4/1975 ở Utapao một nhân viên của đài Kiểm Soát Không Lưu Tân Sơn Nhứt cho tôi biết sau chiếc Tinh Long 07 trúng SA-7 không lâu, anh thấy một chiếc A-1 bị rớt ở hướng Tây Nam. Có phải là chiếc A-1 của anh Phùng?

 

Tóm lại, anh Phùng đă hoàn thành sứ mạng bảo vệ mọi người trong Tân Sơn Nhứt, tôi tin rằng anh linh của anh đang mỉm cười nơi chín suối.

 

Xin thắp nén hương ḷng để tưởng niệm người đàn anh đáng kính Trương Phùng và người bạn thân Trang Văn Thành cùng Phi Hành Đoàn Tinh Long-07 đă hiến dâng đời ḿnh cho Tổ Quốc.

 

Vào đầu năm 2007 trên mạng Cánh Thép nhiều thành viên, cựu Không Quân cũng như những người hâm mộ muốn t́m tung tích của Thiếu Tá Phùng và Trung Úy Thành cùng Phi Hành Đoàn Tinh Long 07 để tri ân những tử sĩ vị quốc vong thân nầy. Nhờ đoạn video của cố kư giả Don Harris, chiếc Tinh Long 07 được biết nằm bên trong hàng rào pḥng thủ về hướng Bắc, nhưng chiếc AD-5 của Thiếu Tá Phùng th́ biệt tăm.

 

Lợi dụng câu châm ngôn của Không Quân “không bỏ anh em không bỏ bạn bè” và tấm ḷng tri ân của nhiều người thương cảm, 2 tên vô lại, tán tận lương tâm Thiếu Úy Mạc Đ́a và Thiếu Úy Nguyễn Thanh Mẫn, cả 2 là cựu Huấn Luyện Viên Trường Phi Hành Nha Trang mạo nhận nhà ngoại cảm, tạo cảnh t́m hài cốt giả ở gần cầu B́nh Điền để trục lợi và lừa gạt ḷng tin của mọi người vào tháng 12 năm 2008.

 

Xin anh linh của anh Phùng pḥ trợ cho 18 đời nhà họ Mạc được giàu sang nhờ tṛ lừa thầy phản bạn, vô nhân tính. Những ai thích bị lường gạt vui ḷng liên lạc Mạc Đ́a 3005 silver creek rd, suite 142, San Jose, Ca 95121 số phone 408 - 227 - 9088

 

Đến năm 2018 tôi nhân được tin:

Trích tin từ facebook của chị Phùng: 

Hài cốt năm 2017 đă được vợ chồng anh NGUYỄN VĂN VỊ (làm nghề thu mua phế liệu) đă t́m thấy ở ĐÀI RADAR PHÚ LÂM gần phi thường TSN vào năm 1987 (trong khi lấy hài cốt, anh VỊ có lấy được một thẻ “căn cước” bị rách một nửa, có đề tên Trương Phùng / Phong Dinh. Phong Điền) và đă được anh Vị đem CỐT về Quê Sa Đéc để chôn cất được 30 năm. Rồi do sự t́nh cờ anh Vị qua Mỹ (thăm con gái) đi hớt tóc nên gặp được anh NGUYỄN Đ̀NH THẢO (khóa 64A.. C̣n anh PHÙNG khóa 64B). Đến khoảng tháng 8/2017 anh Vị liên lạc được với tôi, sau khi đem cốt đi thử ADN với con trai tôi: có huyết thống cha con, nên đến ngày 1/10/2017 tôi chính thức đem TRO CỐT của chồng tôi vào chùa BẢO QUANG để thờ cúng cho đến nay.

 

Tôi thay mặt gia đ́nh Thiếu Tá Trương Phùng đ̣i hỏi nhà văn Phan Nhật Nam 1 lời xin lỗi, v́ ông đă vô cớ xúc phạm Thiếu Tá Phùng, người ân nhân đă từng bảo vệ ông trong trận địa pháo sáng sớm ngày 29 tháng 4 năm 1975.

 

Riêng tôi. tôi không cần, v́ lúc 12 giờ trưa ngày 5 tháng 7 năm 2008 ông đă trả ơn bằng cách mắng tôi qua điện thoại:

 

- ...Tao có ghi tên mầy đâu mà mầy lộn xộn... Tao muốn viết ǵ tao viết...Thằng nào làm ǵ tao?

 

Về Trung Úy Trang Văn Thành, tôi nhờ quư anh trong Phi Đoàn Tinh Long 821 lên tiếng cho biết người bạn cùng khóa 68A của tôi có phải là 1 sĩ quan bướng bỉnh v́ không đúng nhiệm vụ mà cứ cất cánh bay lên?

 

Xin Trung Tá Hoàng Nuôi, Phi Đoàn Trưởng Phi Đoàn 821 xác minh để mọi người am tường đừng để tên Olivier Todd tẩy năo từ nhiều thập niên vừa qua.

 

Mấy năm nay, trên Google xuất hiện nhiều bài viết về Cố Trung Tá Lê Bá Định và cố Trung Tá Phạm Văn Thặng, tự Thặng Fulro như nhà văn Hoàng Khởi Phong, tức Đại Úy Hiển, Quân Cảnh Pleiku hay Nguyễn Gian (Giang), người hầu cận cố Đại Tá Vơ Quế Không Đoàn trưởng Không Đoàn Yểm Cứ Pleiku và những người khác cố t́nh đánh lận con đen, đánh tráo các giai đoạn của lịch sử để làm đau ḷng thân nhân của 2 vị Niên Trưởng nầy.

 

V́ công đạo khiến tôi lên tiếng thay 2 vị Niên Trưởng, cũng theo lời yêu cầu của chị Dung, cháu Phạm Chiêu Anh và cháu Phạm Trần Thặng (thân nhân của anh Thặng ở Houston, Texas)

 

Thưa rằng,

 

Tôi chỉ là 1 người lính Không Quân b́nh thường như bao người khác, nhưng tôi có duyên chứng kiến (mắt thấy tai nghe) hay được chính “người trong cuộc” kể lại, không phải như những người lợi dụng 2 chữ “Nghe Nói” (hear say) để “phán” rất nhiều chuyện tào lao về 2 vị Cố Trung Tá Định và cố Trung Tá Thặng. 

 

Rất tiếc 2 vị chứng nhân vừa bay về vùng viên miễn, Đại Tá Nguyễn Văn Bá Không Đoàn Trưởng Không Đoàn 72 Chiến Thuật lúc bấy giờ, từ tháng 10 năm 1970 đến tháng 10 năm 1972 và Thiếu Tá Nguyễn Hoàng Mai, phi công của Phi Đoàn 530 từ tháng 10 năm 1970 đến tháng 3 năm 1975. 

 

Thiếu tá Mai, người mà tôi liên lạc thường xuyên từ năm 2006 sau 1 thời gian dài mất dấu. Chúng tôi thường ôn lại chuyện xưa để nhớ những ngày tháng ở vùng cao nguyên, những ngày tử thủ, những ngày “di tản chiến thuật” ở Nha Trang, những ngày biệt phái Phù Cát suưt chết v́ quả lựu đạn nội hóa ở G̣ Găng vào đầu tháng 7 năm 1972. Nhưng tuyệt đối anh không muốn tôi hỏi bất cứ điều ǵ về 13 năm trong những trại tù Cộng Sản ở Nam hay ở Bắc. Vô t́nh hay cố ư anh Mai đă khơi lại bao nhiêu kỷ niệm xa xưa trong tôi.


Nhưng suốt 3 tuần lễ, tôi không thể nghe tiếng anh, ḷng nóng như lửa đốt và sau cùng tôi sửng sốt và đau xót khi nghe tiếng nức nở của chị Mai:

- Anh Mai đă ra đi cách đây 10 hôm (12 tháng 10 năm 2019). Vài ngày cuối đời, anh Mai bảo tôi mang laptop vô bệnh viện, mở Youtube cho anh nghe tới nghe lui bài “Các Phi Vụ Nhớ Đời - 44 Năm Nh́n Lại”. Anh căn dặn tôi sau khi anh ra đi “đừng báo cho thằng Phúc hay. Nó buồn tội nghiệp nó”. Nhưng khi thấy Phúc gọi đến nhiều lần, tôi cầm ḷng không đặng..

 

Bối cảnh Phi Đoàn Thái Dương 530

 

Đầu tháng Giêng năm 1971 v́ ham vui, tôi rủ rê các bạn Đặng Ngọc Độ, Đinh Bá Hùng, Vơ Thành Thống và Nguyễn Tiến Thụy từ giă Phi Đoàn 514 và cùng 2 bạn Lê Xuân Châu và Nguyễn Ngọc Hùng Phi Đoàn 518 đầu quân Phi Đoàn 530 danh hiệu Thái Dương hay Jupiter thuộc Không Đoàn 72 Chiến Thuật, Sư Đoàn 2 Không Quân.

 

Phi Đoàn Trưởng lúc bấy giờ là Thiếu Tá Lê Bá Định kiêm nhiệm Xử Lư Thường Vụ Liên Đoàn Trưởng Liên Đoàn 72 Tác Chiến trong thời gian Thiếu Tá Nguyễn Văn Trang dưỡng bệnh ở Nha Trang và vài tháng sau ông chính thức kiêm nhiệm chức vụ Liên Đoàn Trưởng. Ông nghiên cứu và tin về địa lư:

“Cao Nguyên là vùng địa linh, xương sống của con rồng, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Mất Cao Nguyên là mất cả Miền Nam. V́ vậy Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đă đặt tượng Đức Mẹ Fatima giữa cánh rừng gần biên giới Campuchia ở Đức Cơ và từ trên cao nh́n xuống Biển Hồ nơi đặt tượng Phật Bà Quan Âm trông giống con phượng hoàng x̣e đôi cánh đang uống nước”.

 

Ông yêu chủ nghĩa dân túy, ít khi thấy ông giao thiệp với cố vấn Phi Đoàn 530 thời bấy giờ là Thiếu Tá Mike Perino.

 

Bảng phi lệnh của Phi Đoàn 530 được phân chia:

- 5 phi tuần dành cho Quân Đoàn II (nhưng từ tháng 4 năm 1972 con số phi vụ tăng dần, có ngày lên 2 con số tùy theo nhu cầu của chiến trường)

- 2 phi tuần dành cho Pḥng 7 Bộ Tổng Tham Mưu của Đại Tá Đoàn Văn Nu, Giám Đốc Nha Kỹ Thuật.

 

* V́ t́nh trạng kém an ninh do Cộng quân len lỏi các đường thoát nước dưới vực sâu ở hướng Đông Bắc của phi trường, tiếp giáp với Quân Đoàn II thường bắn B-40 vào bên trong, nên Bộ Tư Lệnh Không Quân cho phép Phi Đoàn 530 miễn trực đêm.

 

* Giờ làm việc từ 07 giờ sáng đến 6 giờ chiều hay sau khi hoàn tất phi vụ cuối cùng trong ngày.

 

* Sĩ Quan Trực có nhiệm vụ ghi vào sổ các hoạt động của phi đoàn và giữ vệ sinh pḥng trực (do các hoa tiêu bất khả dụng hay các phi công mới về trong thời gian chờ xác định hành quân đảm trách)

 

Không Đoàn Trưởng Không Đoàn 72 Chiến Thuật lúc bấy giờ là Trung Tá Nguyễn Văn Bá. Ông sống 1 ḿnh, không lính hầu trong căn nhà không khóa cửa trên ngọn đồi con. Lâu lâu bà Bá hay Trung Tá Nguyễn Đạt Thịnh lên chơi vài ba hôm. Bên cánh phải dưới chân đồi là cư xá RMK dành cho Phi Đoàn 530. 

 

Vào những đêm trăng thanh, anh em chúng tôi tụ nhau quanh chiếc bàn gỗ do Mỹ để lại trước pḥng Đại Úy Phạm Văn Thặng tự Thặng Fulro, Sĩ Quan Huấn Luyện của Phi Đoàn 530 (vinh thăng Thiếu Tá cuối năm 1971) với nồi chè đậu xanh, đậu đỏ hay những b́nh rượu cần, hay những ǵ chúng tôi có được. Mỗi khi thấy ánh đèn, ông Bá thường bước xuống cùng chúng tôi tṛ chuyện vui buồn đơn vị. Có những lúc cao hứng ông bảo tôi lên đầu giường lấy hộ chai thuốc trị bệnh loét bao tử để ông chung vui qua vài chung rượu nhạt. Ông tươi cười bảo rằng:

- Nếu bả (bà vợ ông) biết được, tôi sẽ đổ thừa tại chú Thặng ép tôi.

 

V́ tấm chân t́nh của ông dành cho, chúng tôi thường gọi ông 1 cách thân thương là ông Chủ thay v́ cấp bậc Trung Tá hay Đại Tá (vinh thăng năm 1971). Ông thường gọi chúng tôi là mấy chú Lương Sơn Bạc nhưng “chê” (chế nhạo) chúng tôi có tiếng nhưng chẳng có miếng, nghèo rớt mồng tơi.

 

Lúc bấy giờ tôi ở cạnh pḥng anh Thặng, không biết có phải nhờ “cái bóng” của anh Thặng hay v́ cái khù khờ của tôi đă lọt vào đôi mắt xanh của ông? Tôi nhận lấy sự ưu ái của ông và “cất giữ” trong tim.

 

Tôi xin vắn tắt về t́nh h́nh chiến sự vào mùa hè năm 1972 ở vùng Cao Nguyên, Mặt trận Tân Cảnh bắt đầu ngày 3 tháng 4 năm 1972 và chấm dứt ngày 24 tháng 4 năm 1972, cũng là ngày Đại Tá Lê Đức Đạt, Tư Lệnh Sư Đoàn 22 Bộ Binh bị mất tích ở Tân Cảnh và Bộ Tư Lệnh Tiền Phương của Sư Đoàn 22 Bộ Binh tan ră. Sự kiện nầy làm cho Trung Tướng Ngô Du, Tư Lệnh Quân Đoàn II lên cơn đau tim nhưng ông kịp thời điều động Sư Đoàn 23 Bộ Binh từ Ban Mê Thuộc lên Kontum lập tuyến pḥng thủ.

 

Ngày 9/5/1972 phi cơ của Trung Úy Nguyễn Đ́nh Xanh bị bắn, anh nhảy dù xuống căn cứ Polei Kleng (Lệ Khánh) 20 dặm phía Tây Kontum trong phi vụ yểm trợ Tiểu Đoàn 62 Biệt Động Quân Biên Pḥng triệt thoái ra khỏi căn cứ nầy. Đại Úy Bửu Chuyển, Tiểu Đoàn Trưởng mất tích, Trung Úy Phan Thái B́nh Tiểu Đoàn Phó cùng với 97 binh sĩ về được Kontum (B́nh được vinh thăng Đại Úy hiện đang ở Buena Park, Cali)

 

Hôm đó Thiếu Tướng Nguyễn Văn Toàn (tân Tư Lệnh Quân Đoàn II ) ra lệnh cho Đại Tá Bá dập bom xuống căn cứ đang bị Cộng quân tràn ngập mặc cho Trung Úy Xanh đang đứng kêu cứu trên tần số Guard của hệ thống UHF qua máy radio cứu cấp RT-10 do Cộng quân ép buộc để dụ trực thăng bay đến, nhưng khi thấy 8 chiếc trực thăng của hai Phi Đoàn 229 và 235 lần lượt bay vào cứu đều bị trúng đạn v́ hỏa lực pḥng không quá mạnh, anh Xanh giả đ̣ trợt té để làm găy cây ăn-ten để máy RT-10 không thể hoạt động. Anh Xanh bị bắt dẫn ra Hỏa Ḷ, Hà Nội, hiện đang ở Phoenix, Arizona.

 

Tối hôm đó Đại Tá Bá cho chúng tôi biết:

- Tôi biết mấy chú thương yêu nhau hơn anh em ruột th́ làm sao tôi ra lệnh nầy. (chúng tôi không hỏi nên không biết ông thối thác như thế nào?)

 

T́nh h́nh chiến sự mỗi ngày mỗi bi đát, đồi Chu Pao ở giữa Pleiku và Kontum bị Cộng quân chiếm lấy. Giao thông trên Quốc Lộ 14 bị nghẽn. Thị xă Kontum bị cô lập, dân chúng chỉ di tản bằng đường hàng không về Pleiku, rồi dân Pleiku cũng bắt đầu xuôi Nam. Số phận phi trường Cù Hanh như chỉ mành treo chuông. Đại Tá Bá không muốn chúng tôi bị tổn thất nặng nếu phi trường bị tấn công, nên ông quyết định phân nửa hoa tiêu của Phi Đoàn 530 luân phiên về Nha Trang nghỉ dưỡng sức một tuần, bắt đầu từ ngày 19/5/1972.

 

Cùng trong nhóm đầu tiên, tôi hẹn với anh Thặng gặp nhau ngày 21/5/1972 ở cư xá văng lai của Sư Đoàn 2 Không Quân, trên đường Duy Tân. Trưa ngày nầy, tôi hay tin Trung Úy Nguyễn Ngọc Hùng hy sinh tại triền Đông Bắc của đồi Chu Pao, khi vừa thả xong 2 trái Napalm ở cao độ thấp. V́ không có phi cơ nên tôi đến Nha Trang chiều ngày 22/5/1972, trễ hơn dự định, các anh Nguyễn Hoàng Mai, các bạn Lê Xuân Châu, Đinh Bá Hùng, Nguyễn Minh Tâm... đă có mặt tại quán số 1.

 

Chiều hôm đó anh Thặng nhờ bà chủ quán cóc bên đường Độc Lập cách Bar số 1 non 100 thước nấu hộ món cà ri ch́nh biển do anh săn được từ trưa. Ở đây anh Thặng gặp lại cố nhân, người bạn học năm xưa ở cố đô Huế, cô giáo Tâm dạy trường Tiểu Học Nha Trang. Chị Tâm cùng người em tên Dũng đang học lớp 11 mang mộng làm phi công chiến đấu, ngụ trong 1 biệt thự bên kia đường. Bố chị Tâm đương kiêm Chủ Tịch Hội Đồng Hàng Tỉnh của Thị xă Khánh Ḥa. Ông rất hiếu khách và coi chúng tôi như con cháu trong nhà. Ông muốn chúng tôi tá túc nơi dăy pḥng ở tầng trên.

 

Sáng hôm sau, anh Thặng cùng tôi vào thăm ngôi trường xưa, Trung Tâm Huấn Luyện Không Quân đă thay đổi. Anh Thặng muốn thăm Niên Trưởng Lê Như Hoàn, Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn Sinh Viên Sĩ Quan Không Quân nhưng không gặp, nên chúng tôi trở lại Quán Số 1.

 

Với 1 cái mask che mắt, 1 ống ngậm để thở, 2 chân vịt và 2 cây súng săn cá, anh Thặng bồng bềnh trên mặt biển từ giờ nầy sang giờ khác. Anh dạy tôi đi t́m ch́nh biển nhưng tôi không có khả năng bơi lội như anh nên ngồi tán gẫu với anh Mai, chị Tâm và 1 cô giáo bạn của chị trên bờ biển. Th́nh ĺnh tôi nghe tiếng ơi ới. Từ trong bờ tôi phóng ra xa chừng non 100 thước, anh Thặng giật lấy cây súng của tôi mang theo, anh lặn xuống rồi mới trở lên mặt nước giải thích:

- Cây nầy đang đâm vào đuôi nó, cây nầy đâm ở giữa, mầy giữ chặt cây nầy, tao đâm trúng đầu nó. Tao lặn xuống đùa cát để mang nó lên.

 

Từ độ sâu năm, bảy thước nước chúng tôi mang lên 1 con ch́nh biển to bằng bắp tay dài hơn 2 thước.

 

Lần nầy tôi dành lấy để trổ chút ít nghề tay trái. Mượn cát khô ở băi biển, tôi chà sạch sẽ con ch́nh rồi mới mang về nhà chị Tâm. Khi cắt khúc để ướp tôi mới biết thịt ch́nh biển trắng phau, không mùi tanh. Nửa con nấu cà ri, nửa con ướp nướng.

 

Trong bữa ăn, anh Mai “than phiền” tại sao hôm nay cà ri tôi nấu không thấy có nhơn nhớt như hôm qua. Tôi kề tai nói nhỏ:

- V́ tôi dùng cát khô ở băi biển vuột hết nhớt ra rồi. 

 

Kết quả tôi bị anh dzũa 1 trận v́ cái tội không nói cho anh biết, báo hại anh ăn nhớt con ch́nh đêm hôm trước và sau nầy mỗi khi nhớ tới vụ cà ri ch́nh biển anh Mai đều dzũa “mầy là tên ác ôn”. 

 

Đúng là oan cho tôi. Tôi chỉ nghi ngờ người ta làm không sạch, th́ làm sao dám lên tiếng, vả lại mọi người đang khen ngon?

 

Ngày 24/5/1972 chúng tôi lại ra biển, vẫn như cũ, ngoài lúc thưởng thức những chai beer đông lạnh anh Thặng trầm ḿnh dưới biển từ giờ nầy qua giờ khác. Những tưởng hôm nay phải về tay không, nhưng khoảng 4 giờ chiều, tiếng anh Thặng ơi ới ngoài xa, xung quanh là vùng nước đen nghịt. Không biết chuyện ǵ xảy ra, tôi vội phóng người bơi ra. Anh trao cho tôi 2 cây súng với những con mực, đồng thời anh giựt lấy cây súng của tôi rồi lặn nhanh xuống nước. Chưa đầy 1 phút sau, anh đưa cây súng lên mặt nước cùng với 2 con mực. Th́ ra những con mực họp thành đàn đi kiếm ăn. 

 

Ngày hôm đó chúng tôi thu chiến lợi phẩm: 6 con mực nang to tướng, con nào cũng hơn 2 kg. Tôi không biết bằng cách nào anh Thặng có thể bắn (đâm) được 2 con mực mỗi cây súng, ngay cả những người thợ săn ở Nha Trang thấy chúng tôi mang những mực to lớn đều trầm trồ và khâm phục. 

 

Thân mực nhúng giấm cuốn bánh tráng, rau sống chấm mắm nêm, râu mực xào với cà chua, dưa leo và rau cần tàu. Cả nhà chị Tâm cùng chúng tôi có 1 bữa cơm chiều đầy bổ dưỡng.

 

Ngày kế, bố chị Tâm mời dùng cơm trưa nhân ngày giỗ má chị Tâm, lần đầu tiên tôi được hưởng nhiều món ăn nổi tiếng của đất Thần Kinh.

 

Sáng ngày 26/5/1972, chúng tôi đáp trực thăng của Phi Đoàn 229 trở về Pleiku khoảng 12 giờ trưa, sớm hơn dự trù. Chúng tôi không về cư xá mà ở lại phi đoàn để tản mạn với cô L, 1 nhân viên dân chính của Tiểu Đoàn 20 Chiến Tranh Chính Trị quê quán Qui Nhơn. Chúng tôi an ủi cô bé nhỏ nhắn, dễ thương nầy vừa bị ai đó làm nhục. (Từ dạo đó tôi không gặp lại cô L nữa, cũng như vài cô khác của Tiểu Đoàn thường vào phi đoàn tán gẫu với chúng tôi).

 

Lúc bấy giờ các chuyến bay rời Pleiku khá hiếm hoi, anh Thặng đồng ư bay thế cho Thiếu Tá Hồng Khắc San, Trưởng Pḥng Hành Quân của Phi Đoàn 530 hiện ở Westminster, Cali và tôi thế bạn Vơ Thành Thống. Khoảng 5 giờ chiều, Thiếu Tá Vũ Công Hiệp từ Liên Đoàn 72 Tác Chiến t́nh cờ xuống chơi, đúng lúc lịnh điều động, anh Thặng rủ anh Hiệp bay wingman (số 2) với anh cho vui và anh Thặng bảo tôi chở cô L về nhà trọ gần quán cà phê Tuyết trên đường Hoàng Diệu, chủ quán là chị của Thiếu Tá Nguyễn Du, phi công A-1 và A-37 tài ba của Phi Đoàn Phi Hổ 516, anh vừa hy sinh tại mặt trận Quảng Trị hồi tháng trước. Phố xá Pleiku vắng hơn chùa bà đanh, không 1 bóng người. Tôi trở lại phi đoàn chưa được mươi phút th́ nghe hung tin anh Thặng vừa găy cánh gần sông Dak Bla phía Nam Kontum.

 

Sự ra đi của anh Thặng làm cho tôi sửng sốt và đau xót, anh ra đi mà không 1 lời dặn ḍ. Đêm hôm đó, tôi ngủ trên giường của anh với hy vọng anh linh thiêng về báo mộng. Thao thức nằm nghe những chuỗi bom nổ của pháo đài bay B-52 vọng về từ Kontum, rồi tôi thiếp đi và điện thoại reo lên. Những tưởng anh Thặng về báo mộng mà là giọng mừng rỡ của Đại Úy Hùng, Pḥng Hành Quân Chiến Cuộc:

- Tôi đă gọi mọi nơi nhưng không có ai nhấc máy. May quá tôi gặp bạn và nhờ bạn báo Quân Đoàn điều động 1 phi tuần lên giải vây Kontum đang bị 11 chiếc xe tăng bao vây” (v́ phi đoàn 530 không có nhiệm vụ trực đêm nên không ai nghe phone)

 

Đồng hồ chỉ gần 5 giờ sáng, tôi vội chạy qua bên kia đường báo cho Thiếu Tá Bạch Diễn Sơn, (sau nầy là Phi Đoàn Trưởng đời thứ ba của Phi Đoàn 530 hiện ở Panama City, Florida). Anh bảo tôi bay với anh. Chúng tôi được biết thời tiết ở Kontum rất tốt nhưng tại Pleiku, trần mây 500 bộ. V́ sự an nguy của Kontum anh Sơn quyết định cất cánh xuyên mây. Anh căn dặn tôi “hack time” (canh đồng hồ) cất cánh sau anh 1 phút và hẹn gặp nhau ở cao độ 5.000 bộ trên Kontum.

 

Chúng tôi hợp nhau trên đường đến Kontum không trở ngại, nhưng không thể liên lạc với quân bạn cũng như không thấy bất cứ chiếc xe nào của Công quân ngoài các xe thiết giáp M-113, M-41... đậu ở phía Tây nhưng đài Kiểm Báo Peacock cứ hối thúc chúng tôi phải diệt các xe tăng của Cộng quân đang bao vây Kontum? Đến gần 7 giờ sáng chúng tôi vẫn chưa thấy phi cơ quan sát lên vùng. Anh Sơn quyết định thả bom xuống các bụi rậm t́nh nghi nơi đóng quân của Cộng quân phía Bắc Kontum.

 

Khi về tới phi đoàn, tôi gặp anh sĩ quan trực đang leo lên xe Jeep của Đại Tá Thành theo lời “mời” của Tư Lệnh Quân Đoàn II. Trung Tá Định biết chúng tôi vừa đáp xuống, ông vui mừng gọi điện thoại hỏi tôi diệt được bao nhiêu xe tăng? Ông thất vọng khi nghe tôi trả lời:

 - Chúng tôi bay rất nhiều ṿng nhưng không thấy bất cứ 1 con cua nào ngoài các thiết vận xa M-113 và Thiết Giáp của ḿnh. Cuối cùng v́ không có phi cơ quan sát trên vùng, Thiếu Tá Sơn quyết định thả bom xuống các bụi rậm ở phía Bắc Kontum.

 

Tôi chực nhớ vụ anh sĩ quan trực bị “mời” qua Quân Đoàn rồi báo với ông. 

 

Người sĩ quan trực nầy mới về nước hồi tháng trước, nhưng chưa được huấn luyện để bay hành quân, nên làm sĩ quan trực từ ngày về phi đoàn. Tôi xin phép không ghi tên anh v́ khi sang Mỹ anh “quên” vụ anh “ được mời” nầy. Tôi tạm gọi là Thiếu Úy A.

 

Lúc bấy giờ khoảng sau 7 giờ sáng, số người có mặt ở phi đoàn rất ít, ngoài anh Sơn, anh Mai, tôi và 1 vài người nữa (anh Mai và tôi không nhớ tên). Khi tôi ra ngoài trước hút thuốc lá, Trung Tá Định chạy tới và thắng xe rất gấp, mặt mày đỏ gay. Sau khi thả anh A xuống ông phóng đi mất dạng.

 

Theo lời Thiếu Úy A kể lại:

 - Sau khi Quân Cảnh chận lại ở cổng chừng mươi phút, Trung Tá Định chạy xe đậu phía sau rồi lớn tiếng: “Anh Thiếu Úy kia qua xe tôi ngồi. Không có lệnh tôi, anh không được rời phi đoàn nửa bước”. Rồi ông nhấc ống liên hợp của máy truyền tin và ra lịnh cho Pḥng Hành Quân Chiến Cuộc chuẩn bị cho ông 2 phi tuần A-1 trang bị đầy đủ bom đạn. Kế đó ông gằn giọng thách thức “Thằng nào muốn bắt lính của tao, nó phải hỏi tao 1 tiếng. Bây giờ tao thách đứa nào dám qua đây bắt lính của tao, thử coi cái Quân Đoàn II có thành b́nh địa hay không?”

 

Trung Tá Định là 1 phi công A-1 Skyraider ưu tú, có bằng Cử Nhân Luật về Công Pháp Quốc Tế. Ông là 1 sĩ quan văn vơ song toàn, b́nh thường rất dịu dàng với mọi người, tôi chưa bao giờ nghe anh chửi thề, nhưng hôm nay sao lại khác?

 

Chắc chắn Đại Tá Thành phải báo với ông Tướng Vùng ít nhất là nguyên văn hay thêm 1 chút muối hay tiêu, hay ớt? 

 

Chuyện ông Trung Tá dám nhổ râu ông Tướng quyền uy triều giả, Tư Lệnh Quân Đoàn chẳng phải là chuyện đùa. Đố ai dám hé môi. Ai biết th́ để bụng. Ngày hôm đó, chúng tôi trông ngóng tin về thi thể của anh Thặng nhưng chẳng thấy, mà lại hay tin bạn Nguyễn Tiến Thụy vừa nhảy dù thoát hiểm và chờ trực thăng đến cứu. 

 

Khoảng 3 giờ chiều, khi hay tin thi thể anh Thặng được mang về ở băi đáp trực thăng phía Tây phi trường. Khi cùng các anh em trong phi đoàn chạy tới, tôi thấy Đại Tá Bá, Trung Tá Định, Thiếu Tá Mười vừa kéo ripper của chiếc poncho sau khi nh́n mặt anh Thặng lần cuối, tôi chạy tới nhưng chỉ kịp nắm lấy 1 góc poncho màu vàng phụ đưa lên chiếc C-123.

 

Chiếc C-123 nầy trên đường từ Đà Nẵng về Tân Sơn Nhứt. Do lời yêu cầu của Đại Tá Bá, chiếc nầy đáp xuống Pleiku từ trưa chờ chở thi thể anh Thặng về Tân Sơn Nhứt và làm cho nhiều hành khách phải sốt ruột v́ phải chờ đợi khá lâu.

 

Vừa bước xuống và đi được vài ba bước, tôi nghe tiếng Đại Tá Bá gọi:

- Lẹ lên! Chú theo về Sài G̣n thay mặt tôi báo cho gia đ́nh chú Thặng.

 

Nơi đầu tiên tôi đến, bên kia cầu B́nh Lợi, xuyên qua vài dăy ruộng tôi đến nhà Bố anh Thặng. Ông cụ lịm cả người, ông không nói lên lời, cô Tám em gái anh Thặng quằn quại khóc thảm thiết. Gia đ́nh nầy vừa mất 1 cột trụ gia đ́nh, Mẹ anh Thặng hồi tháng Giêng năm 1971, nay lại tới phiên anh. Tôi xúc động rất nhiều. Sau đó tôi tới báo với chị Châu ở đường Bạch Đằng- Gia Định, sau cùng là chị Dung ở Phú Nhuận.

 

Tôi trở lại Tân Sơn Nhứt với đôi mắt nḥe nhoẹt và bị Quân Cảnh chận lại v́ vào cổng Phi Long quên tắt đèn xe, không mang lon lá trên áo bay cũng không có sự vụ lệnh, cũng chẳng có căn cước quân nhân, nên anh Quân Cảnh phải gọi điếm trưởng ra giải quyết. Điếm trưởng chạy ra là Thượng Sĩ Nhất Phương, 1 thời ở Pleiku chạy tới hỏi nhỏ:

- Sao anh vô ư vậy?

- V́ tại tôi quá xúc động khi báo hung tin cho gia đ́nh anh Thặng, rồi không chú ư tới việc tắt đèn khi vào cổng” 

 

Anh Phương bảo tôi chờ 1 chút, rồi bước vào pḥng trực. Mươi phút sau anh cùng tôi vô Tử Sĩ Đường. Tôi nhờ ông Thượng Sĩ trông coi Tử Sĩ Đường gọi cho hăng Tobia chọn 1 quan tài dài nhất v́ anh Thặng cao hơn 1 thước 8. Sau đó vài anh trong Phi Đoàn 514 đến thăm, v́ tưởng lầm là thi thể của Đại Úy Nguyễn Cao Hùng Phi Đoàn 514 hy sinh ở An Lộc hồi tuần trước. Rất tiếc tôi không nhớ rơ, dường như là Thiếu Tá Nguyễn Thế Qui, Biệt Đội Trưởng Biệt Đội A-1 ở Tân Sơn Nhứt và tôi không để ư các anh có vào pḥng lạnh để nh́n mặt anh Thặng hay không?

 

Lâu ngày chúng tôi mới gặp lại nhau, anh Phương hỏi rất nhiều về Pleiku và t́nh h́nh chiến sự. Vô t́nh chúng tôi dự đêm không ngủ. Đến gần 6 giờ sáng 28/5/1972 cha Thăng, giáo phận Gia Định, người anh Cả của anh Thặng (lần đầu tiên tôi gặp) sau khi nh́n thấy thi thể anh Thặng, cha trở ra nói với tôi trước mặt anh Phương:

- Bố tôi thương em Thặng nhất nhà. Ông sẽ đau ḷng khi nh́n thấy mặt em. Phúc thấy có nên tẩn liệm em ngay bây giờ không cần phải tắm rửa? Ḿnh không có th́ giờ. Bố tôi sắp sửa tới đây.

 

Tôi không dám có ư kiến và vài ba phút sau, người anh kế của anh Thặng, Đại Úy Thắng, Tuyên Úy Công Giáo ở Phú Quốc bước vô (tôi gặp lần đầu). Mấy phút sau hai người quyết định không cần tắm rửa anh Thặng.

 

Nhờ vậy tôi có duyên phụ các nhân viên ở Tử Sĩ Đường nâng anh Thặng đang mặc chiếc áo bay Nomex màu xanh rêu vào quan tài, bàn tay trái dưới bả vai, bàn tay phải nâng dưới ót anh Thặng, tôi cảm thấy mềm mềm dưới ót nhưng không tiện xem kỹ. Dù đă đặt chiếc quan tài dài nhất nhưng chúng tôi phải uốn cong đôi chân 1 chút mới lọt vô áo quan.

 

Lúc bấy giờ chị Châu cũng vừa đến, nhưng Cha Thăng muốn mọi người ở pḥng ngoài. V́ vậy chị Châu nhờ tôi bỏ vào miệng anh Thặng 1 miếng vàng lá nho nhỏ, sau khi tôi lau mặt anh, rồi tôi trở ra pḥng bên ngoài cùng với chị Châu cắt bỏ tất cả nút áo, nút quần mà chị muốn mang theo cho anh Thặng (đây là lần đầu tiên tôi biết thủ tục tẩn liệm) 

 

Được biết gia đ́nh anh Thặng không có ảnh mới, chỉ có 1 bức ảnh mang cấp bậc Đại Úy, nên tôi mang ra Sài G̣n nhờ chụp lại với cấp bậc Trung Tá. Khi đem tấm ảnh thờ đến nhà chị Châu ở đường Bạch Đằng Gia Định đă gần 2 giờ trưa, Thiếu Tá Nguyễn Văn Mười Phi Đoàn Trưởng bảo nhỏ: 

- Phi đoàn cần người. Phúc về Pleiku giúp anh em 1 tay được không?

 

Thiếu Tá Mười lên Trung Tá, rồi Không Đoàn Phó Không Đoàn 72 Chiến Thuật, Sư Đoàn 6 Không Quân năm 1973.

 

Trước linh cửu, tôi xin phép anh Thặng cho tôi trở lại Pleiku nên không thể tiễn anh đến nơi an nghỉ ở nghĩa trang Quân Đội Biên Ḥa và xin anh pḥ trợ cho Phi Đoàn 530 được an lành.

 

Không biết có phải do anh Thặng pḥ trợ hay không, v́ sau đó Phi Đoàn 530 không bị tổn thất nhân mạng dù xảy ra 2 tai nạn chết người vào những tháng cuối năm 1973 mà tôi chứng kiến:

 

1- Trung Úy Nguyễn Phước Thành, hiện ở Orlando, Florda trong phi vụ oanh tạc ở Bắc Kontum, phi cơ bị bắn găy cần điều khiển chong chóng nhỏ hơn ngón tay út (propeller control rod) nên tôi không thấy được (tôi và Đại Úy Nguyễn Văn Đệ bay phi tuần sau anh Thành) Anh Thành về đáp ở Kontum, phi cơ tắt máy ở cao độ 600 bộ và lao xuống bụi tre to ở phía Đông phi đạo. Anh Thành chỉ bị bất tỉnh trong pḥng lái.

 

2- Vài tuần sau trong phi vụ bay thử máy, khi về đáp chiếc phi cơ của Thiếu Tá Nguyễn Thành Trung bị tắt máy. Chiếc phi cơ lao xuống phía Đông Bắc phi trường Cù Hanh, đất bụi bay mịt mù. Khi trực thăng đáp xuống nh́n thấy anh Trung ngồi bất tỉnh trong pḥng lái đang nghiêng xuống vực sâu, đầu máy văng mất, 2 cánh của phi cơ bị găy ĺa.

 

Dường như giữa anh Thặng và tôi có 1 sợi dây tâm linh? Tôi có cảm tưởng anh linh của anh bao giờ cũng ở bên cạnh, che chở khuyến khích tôi khi gặp chuyện không may. Đúng 1 tháng sau ngày anh Thặng tuẫn quốc, tôi nhờ người ấy âm thầm kêu gọi các mạnh thường quân giúp gia đ́nh anh Thặng cả tháng trời trên nhật báo Chính Luận, đài truyền h́nh, đài phát Thanh Sài G̣n và đài phát thanh Quân Đội. Cùng lúc đó Trung Tá Nguyễn Đạt Thịnh kêu gọi trên báo Diều Hâu. Gia đ́nh anh Thặng cứ ngỡ là Bộ Tư Lệnh Không Quân giúp đỡ các cháu có 1 số vốn để ăn học sau nầy. (nhưng chẳng bao lâu giặc Cộng tràn vào cướp đi tất cả.) Để trả ơn, tôi phải mang “nợ” người ấy suốt đời nầy.

 

Ngày hôm sau (29/5/1972), chỉ có 1 chuyến C-47 dành cho Thiếu Tướng Vơ Xuân Lành, Tư Lệnh Phó Không Quân đi Pleiku. V́ mặc áo bay bê bối, tôi không dám xin đi ké nên tôi đi Nha Trang rồi đáp trực thăng về Pleiku. (nếu biết ông là 1 vị Tướng b́nh dân như năm 1974, ông bay hành quân với tôi khi tôi biệt phái về Biệt Đội A-1 ở Tân Sơn Nhứt, th́ tôi đă không ngại xin quá giang về Pleiku).

 

Năm 2010, Trung Tá Dan Hoài Bửu, Xử Lư Thường Vụ Không Đoàn Trưởng Không Đoàn 23 Chiến Thuật kể lại, lúc đó anh là Phi Đoàn Trưởng Phi Đoàn 514 được lịnh khẩn cấp tăng phái cho chiến trường Kontum. Anh dẫn 1 Biệt Đội 12 chiếc A-1 cấp tốc bay lên Pleiku sáng ngày 28/5/1972, nhưng ngày hôm sau anh được lịnh lập tức trở lại Biên Ḥa. Lúc đó ông không hiểu chuyện ǵ xảy ra? (Anh Bửu hiện ở San Jose, Cali)

 

Vào trung tuần tháng 7 năm 1972, sau khi dự buổi tiệc mừng chiến thắng Kontum và giải tỏa 3 quận ở phía Bắc tỉnh B́nh Định do Quân Đoàn II tổ chức, Đại Tá Bá trở về và thấy chúng tôi (Thiếu Tá Mai, Thiếu Tá Phan Đắc Huề, tôi và vài người nữa) đang ngồi tán gẫu, ông giải thích việc “mâu thuẫn” giữa Tướng Toàn với Trung Tá Định và buộc ông phải bênh vực Trung Tá Định để đối đầu với Tướng Toàn.

 

- Sau khi anh Thặng nằm xuống, Tướng Toàn từ chối cho người lấy thi thể anh Thặng và nói rằng “Quân Đoàn II hết lính rồi. Một thằng cũng không có”. Ông bàn với Trung Tá Định, Trung Úy Dương Huỳnh Kỳ, (hy sinh ở đồi Charlie chiều ngày 12/4/1972) và Trung Úy Nguyễn Ngọc Hùng (hy sinh trên sườn đồi Chu Pao trưa ngày 21/5/1972) cả 2 đều không thấy xác; nhưng nơi anh Thặng lâm nạn không phải là băi chiến trường. Hơn nữa anh Thặng là 1 sĩ quan tham mưu của phi đoàn, nên không thể để thân xác anh dầm mưa dăi nắng. Nếu như không chịu lấy xác anh Thặng có thể làm suy yếu tinh thần chiến đấu của anh em. Nhưng không thể xử dụng lính pḥng thủ phi trường v́ họ không biết ǵ về trực thăng vận. Nếu gặp tai nạn sẽ liên lụy Đại Tá Vơ Quế Không Đoàn Trưởng Không Đoàn Yểm Cứ Pleiku. Ông biết chắc chắn Đại Tá Quế cũng như Trung Tá Phạm Bá Mạo, Liên Đoàn Trưởng Liên Đoàn Pḥng Thủ sẵn sàng đi lấy xác anh Thặng. 

 

- Tin tưởng vào sự quen thân với Trung Tá Nguyễn Đức Dung từ khi c̣n ở Thiết Giáp, Trung Tá Định gọi nhờ. Ông Tỉnh Trưởng sốt sắng nhận lời ngay. Nhưng sáng hôm sau, trước khi mang trực thăng qua tiểu khu, Trung Tá Định gọi ông Tỉnh Trưởng để xác định và được trả lời:

- Xin lỗi anh Định nha. Tiểu khu của tôi không c̣n lính. Một người cũng không có.

 

Tại sao có sự trùng hợp. Quân Đoàn: 1 thằng cũng không có. C̣n Tiểu Khu: 1 người cũng không có? 

 

Việc nuốt lời của ông Tỉnh Trưởng làm cho anh Định “hụt hẫng”. Kế đến là việc Tướng Toàn cho người qua bắt sĩ quan trực chỉ là việc “tức nước vỡ bờ hay 1 giọt nước tràn ly”. 

 

Đại Tá Bá cho biết thêm, Tướng Toàn nói rằng đích thân ông gọi điện thoại rất nhiều lần đến Phi Đoàn 530 từ lúc 02 giờ khuya để điều động khu trục bay lên giải vây Kontum (thay v́ gọi Trung Tâm Hành Quân Không Trợ 2 theo thông lệ), nhưng sĩ quan trực của phi đoàn vắng mặt (bỏ nhiệm sở trong thời chiến đáng bị truy tố ra Ṭa Án Mặt Trận Quân Sự Vùng II)

 

- Đại Tá Bá cũng cho biết đến 12 giờ trưa ngày hôm sau (27 tháng 5 năm 1972), ông mới liên lạc được Đại Tá Tiên, Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ B-15 của Lực Lượng Đặc Biệt ở gần Kontum nhờ giúp đỡ, v́ vậy đến 3 giờ chiều thi thể anh Thặng mới về tới Pleiku.

 

- Ngày 29/5/1972, Thiếu Tướng Tư Lịnh Phó Không Quân bay ra Pleiku để dàn xếp sự mâu thuẫn nầy như thế nào tôi không được biết. Tôi chỉ biết 2 chuyện:

 

1- Vào khoảng tháng 8 năm 1972, Tướng Toàn không cho phi tuần tôi dội bom diệt các dàn hỏa tiễn 122 ly của Cộng quân đặt ở phía Tây Pleiku và suưt 1 chút nữa phi trường Cù Hanh bị xóa sổ trên bản đồ.

 

Tôi không nhớ ngày nhưng vẫn nhớ vào 1 buổi chiều của tháng 8 năm 1972, trong phi vụ tuần thám vơ trang ở Kontum, ngay sau khi Pḥng Hành Quân Chiến Cuộc Không Đoàn 72 Chiến Thuật báo tin phi trường Pleiku bị pháo kích, từ Kontum chúng tôi (Trung Úy Trương Minh Ẩn bay chiếc số 2, hiện nay là Tiến Sĩ, Thị Trưởng Halton City, Texas) quay về và nh́n thấy những trái hỏa tiễn 122 ly từ phía Tây bay vào phi trường. Tôi xin lệnh thả bom nhưng nửa giờ sau đài Kiểm Báo Peacock chuyển lệnh của Tư Lệnh Quân Đoàn không được thả bom v́ vị trí nầy quân bạn đang hành quân? Mươi phút sau, 1 chiếc AD-5 đậu bên phía đài Kiểm Soát Không Lưu trúng hỏa tiễn 122 ly. Phi cơ bùng cháy dữ dội. Chiếc nầy mang 6 bó rocket dưới cánh phát nổ và bay đi tứ tung. Mỗi bó chứa 19 trái rocket (hỏa tiễn). Tất cả 114 trái rocket bay đi tứ tung. Khói đen, khói trắng bao phủ phía Đông của phi trường. Tôi không biết phải làm ǵ ngoài việc lao xuống dùng cánh quạt để hù Cộng quân.

 

May nhờ Thượng Sĩ Tư Rocket liều ḿnh dùng xe nâng bom đẫy 2 chành chứa bom và rocket xuống vực sâu ở đầu phi đạo hướng Đông. Nếu 1 trong 2 chành nầy bị trúng rocket, chắc chắn phi trường Cù Hanh thành b́nh địa.

 

Kết quả ṭa nhà (building) ở phía Đông của phi trường Cù Hanh, nơi đặt các phần sở của 2 Phi Đoàn 530 và Phi Đoàn Huyền Miêu 118 (sau nầy đổi danh hiệu Bắc Đẩu) bị sập 1 phần và gần 20 chiếc A-1 bị trúng mảnh rocket. Mấy ngày sau, hai phi đoàn 118 và 530 phải dọn về phía Tây phi trường, đối diện 2 phi đoàn trực thăng 229 và 235.

 

Sáng ngày hôm sau, trong buổi họp hàng ngày của Không Đoàn tại pḥng họp của Phi Đoàn Lạc Long 229, Đại Tá Bá biến sắc sau khi nghe thuyết tŕnh từ Trung Úy Nguyễn Mạnh Trinh, Liên Đoàn 60 Bảo Tŕ:

- Ngày hôm nay chỉ có 4 chiếc A-1 khả dụng, v́ nhiều chiếc bị trúng mảnh rocket cần sửa chữa. 

 

Đại Tá Bá nghẹn lời ra chỉ thị:

- Bắt đầu từ bây giờ, khi thấy rơ vị trí đặt pháo của Cộng quân, các chú dội bom ngay cho tôi. Không cần chờ lệnh ai cả. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Chúng ḿnh phải tự bảo vệ cho ḿnh. C̣n như bên Quân Đoàn bị pháo, mấy chú biết phải làm sao rồi chứ.

 

Bắt đầu từ hôm đó, Phi Đoàn 530 cắt cử 1 phi hành đoàn trực chống pháo kích. Hai chiếc A-1 được kéo về hướng Tây của phi trường Cù Hanh, cạnh 1 trailer dành cho phi hành đoàn trực. Mỗi sáng sớm phi hành đoàn trực bay có nhiệm vụ quay máy, chờ máy nóng rồi thử máy. Mỗi khi nghe tiếng pháo, chúng tôi chỉ cần cởi bỏ áo giáp, nón sắt chạy ra quay máy và cất cánh ngay, không cần thử máy. V́ vậy vô t́nh hay cố ư, Đại Tá Bá tạo cho chúng tôi có 1 thói quen và tinh thần kiên định v́ trách nhiệm chúng tôi sẵn sàng bảo vệ mọi người. (dường như trên trán tôi có khắc 2 chữ Diệt Pháo, nên đa số lần phi trường bị pháo kích đều đúng phiên trực của tôi?).

 

2- Trong bữa cơm tối t́nh nghĩa đêm 10/4/1975, tại Văn Pḥng Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ 40 Cần Thơ, Đại Tá Bá kể chuyện ông vừa gặp Trung Tướng Trần Văn Minh, Tư Lệnh Không Quân. Tướng Minh cho biết trong buổi họp ở Bộ Tổng Tham Mưu, Tướng Toàn hỏi ông “Thằng Bá bây giờ ở đâu?” Tướng Mính trả lời “... Nó sợ anh thấy mẹ... Nó chạy trốn ở dưới Cần Thơ”.

 

Như vậy Bộ Tư Lệnh Không Quân cùng Bộ Tổng Tham Mưu đều biết việc “mâu thuẫn” giữa Tướng Toàn với Trung Tá Định và Đại Tá Bá. Phương cách giải quyết vấn đề nầy như thế nào tôi không được biết.

 

 

Phi Long 51

Hiệu đính từ bài Các Phi Vụ Nhớ Đời

Tháng 4 năm 2022

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính