Tết đến nơi nào rộn pháo Xuân,
Paris mây xám, tuyết rơi buồn.
Sông Seine lờ lững ngày Đông giá,
Tê tái ḷng tôi, lạnh buốt thân.
Tôi đứng nơi này vọng cố hương,
Bên bờ xa tắp Thái B́nh Dương.
Người thân cách trở ngàn xa ấy,
U ám, âu sầu, bao xót thương!
Tôi nhận tin qua chuyện nát ḷng,
Cha già, Mẹ ốm khóc chờ mong.
Bao năm xa cách niềm nhung nhớ,
Mẹ suốt ngày đêm luôn ngóng trông!
Mẹ hỡi! Con đành lỗi đạo thôi,
Niềm đau, hận tủi ngất mây đồi.
Cho con sống trọn đời trung nghĩa,
Chữ hiếu, ngh́n năm môi mím môi!
Con chết, xin người thiêu xác khô,
Gửi về bên Mẹ, rắc quanh mồ.
Cho con chuộc lỗi không về nước,
Đứng cạnh bên Người như ước mơ!
Tết đến làm con thêm xót xa,
Đau thương vong quốc kẻ không nhà!
Cho
con khóc ngất hầu vơi lệ,
Đất nước mà con luôn thiết tha.
Dù sống một giây với kẻ thù,
Ḷng con nghẹn uất đến ngàn thu.
Con đ̣i công lư cho người chết,
Con hận muôn đời quân Ác - Ngu!
Thế Huy
Paris