Khi Lừa hoang gọi bầy

 

Trà Khan   

 

 

 

 

           Đêm về khuya, bên ngoài đèn đường hắt hiu sương rơi buốt lạnh, như có một sự yên lặng sâu thẳm, trong cơi đêm về, Tôi đă nghe rơ như “tiếng ai gọi đ̣” dư âm đang vượt qua một hố thẳm nhiệm mầu, như một mảnh đời đang sống đă kép lại, v́ đă hơn bốn mươi năm ră gánh.  

 

           Nhưng không!  Tôi đă nhận ra rằng đó là tiếng con “lừa” lạc bầy đang gọi nhau gom về một mối, tiếp nối những suy nghĩ đă kéo tôi vào những giây phút hy vọng, từ những hơi thở tàn muốn sống và được sống, nơi tuổi đời héo úa trên đất khách, mà tôi gọi đó là “định mệnh của thềm đời”, không được êm ả trôi chảy như ḍng nước qua cầu.

 

           Song lắm lúc gặp phải những sóng gió ba đào, cho dầu mănh liệt cuồng phong, hỗn loạn, từ sống động đến buông xuôi! con người vẫn đứng thẳng không qụy lụy bởi một thế lực nào, quyết đi t́m ra chân lư của lẽ phải. Cuối cùng rồi chân lư vẫn là giọt nước mắt khô!

 

           Tôi đă đi như chạy đuổi của người đời trên đất nước tôi, đến một nơi tôi gọi là miền đất tha hương, nhiều khi tôi tưởng nắm bắt cái hạnh phúc trên đất khách lạc loài nầy. Nhưng trong khoảnh khắc lại tuột khỏi tầm tay với, như chiếc “thuyền đời của ḷng nhân thế” nằm kẹt giữa ḍng sông khô cạn nước. Lắm lúc tôi tự hỏi rằng “chuông nguyện hồn ai” qua tác phẩm lừng danh Hemingway For whom the bell tolls, thế nên tôi vẫn buồn v́ dân tộc tôi, đang nghẹt trong gông cùm áp bức và bất công. Của kẻ bị cướp đoạt quê hương, phải ly hương!

 

           Giọt nước mắt hôm nay, không là giọt nước mắt ngày xưa trên quê mẹ, duy nhất chỉ c̣n là một nỗi đau, cho ḷng bớt đau chỉ thế thôi!

 

           Cho đến hôm nay, tôi mới sớm cảm nhận ra rằng, có những người  gặp nhau rồi tôi sẽ quên trong phút chốc, và có những người tôi gặp mặt rồi trọn cuộc đời tôi không bao giờ quên họ.

 

           Lịch sử cận đại nầy sẽ viết ǵ về thời điểm 1975? Chính biến cố này mới lột tả hết được từng góc cạnh về “chữ trung, chữ tín”! và kẻ nào gian phi mặt trắng như vôi, ưa thích “mũ cánh chuồn” đội trên mái tóc. Và cũng chính thời điểm 1975 mới chứng minh được nỗi ḷng của người đàn bà sống v́ chồng và tận tụy với chồng con, khi chồng ở trong ngục tối CS. Nhờ vậy, ta mới nhận ra chân tướng của người đàn bà bội bạc! khốn kiếp! là họ đă quên đi mau chóng, như nước trôi qua cầu!

 

           Tôi đă sống và lớn lên dưới chế độ VNCH, một thể chế mà người lănh đạo có ḷng nhân bản, biết tôn trọng phẩm giá con người, biết lắng nghe tiếng nói người dân. Chế độ tốt đẹp ấy giờ th́ đă trở thành quá khứ không c̣n nữa.

 

          

 

Tôi không trách một ai, nhưng tôi chỉ trách chính thân tôi. Song trong tôi vẫn c̣n một âm vọng, chợt ḷng thấy xót khi nhớ về Việt Nam.

 

           Hơn nữa, tôi chẳng có ǵ để nuối tiếc với quá khứ, v́ trước ngày mất nước, tôi không là công hầu khanh tướng có địa vị thăng hoa tột đỉnh, quyền cao chức trọng để tôi phải nuối tiếc với quá khứ. Song, tôi chỉ là người lính như mọi người b́nh thường, chỉ có nhiệm vụ cầm súng bảo vệ đất nước tôi, và am hiểu được giá trị câu nói người xưa để lại “giang sơn ta là tổ quốc ta, là xương là máu ông cha để lại”.

 

           Giờ th́ đất nước tuột khỏi tầm tay, giặc Tàu đang ngang nhiên lấn chiếm, tôi chỉ c̣n có nỗi buồn chẳng biết sao hơn, khi tuổi đời héo úa đang chờ sẵn ngoài hiên cửa!

 

           Qua từng đêm khắc khoải, tôi lại nhớ đến toàn quân dân cán chính VNCH sau 1975 làm thân phận “con c̣ mà đi ăn đêm,” người sống từ lao tù CS đă trở về như người đă chết, phải nếm những mùi vị chua chát vào cuộc đời phiền muộn trên quê hương tương tàn đổ nát, nhưng lại khởi đầu bằng chuỗi ngày phiền muộn dài đau tận đến hôm nay.

 

           Cũng v́ thế, không đặt trong tôi rănh rời hai phần “trắng đen” mà là một thứ “xam xám” từng hồi giả dối trơn tru và đă trở thành công thức mị nước mị dân, lường gạt cả loài người tiến bộ trên thế giới.

 

           Thế rồi hôm nay, lại xuất hiện h́nh ảnh “bầy lừa” vểnh tai nghiêng mặt thuộc gịng giống họ ngựa (donkey related to the horse) , loại súc vật này, có ǵ để tôi phải đáng nhớ lắm không! thế mà nó cứ lai văng măi trong tôi.

 

           Lừa là giống súc vật người Âu Mỹ thường nuôi nơi nông trại, hay những sắc dân Eskimo ở Canada, Mông Cổ, Tây Tạng, Tân Cương. chuyên chở hàng hóa trên lưng, khi đi qua đèo lúc vượt núi vào những đường hẹp khó đi, hoặc kéo xe chở những vật dụng cho người.

 

           Bản tính của giống vật này, là sức chịu đựng bền bỉ, cần cù nhưng lầm ĺ. Song bản chất rất “lừa bịp” dối trá bởi v́ cái tên “lừa dối” làm b́nh phong ít ai để ư đến.

 

           Lừa hoang sống ở Châu Phi có tuổi sống khá cao. Người ta cho rằng “La” và “Lừa” cùng một con, nhưng không, la và lừa xem giống nhau nhưng hai con khác xa, la do ngựa đực phôi giống với lừa cái sinh ra, la có sức chịu đựng khá dẻo dai khi tải hàng. Nhưng la có bản tính liều lĩnh hay “té chứng” trở mặt “đá gị lái” giống như loài ngựa, khi chúng ta đứng phía sau nó, hăy coi chừng bị chúng đá!

 

           Lừa! dáng mạo hiền lành hơn loài ngựa. Nếu xét về tâm lư học, người ta có thành kiến bởi cái tên “lừa” không mấy ǵ đẹp đẽ lắm, và lắm mang tiếng cho rằng loại “lừa thầy phản chúa”, loại “lừa bịp” xảo trá gian hùng!

 

           Có kẻ cho rằng (không dựa vào truyền thuyết) song dựa vào những h́nh ảnh bên ngoài xă hội đương thời, gợi thành từ trí tưởng suy luận rằng, “Lừa” là hiện thân của “Lư Thông” trong truyện Thạch Sanh nơi quê mẹ ai cũng biết là hạng người như thế nào rồi.

 

           Lúc Lư Thông mất, trời đày làm súc vật để trả nợ trần nơi dương thế, và đặt cho cái tên Lừa là bản năng của chúng, lừa gạt, dối trá, gian xảo, hại người hại đời.

 

           Cho đến nay, nhân loại văn minh vượt bậc, lại sinh ra nhiều lớp người lắm điều xảo trá “lừa bịp”, bỉ ổi, bẩn thỉu, hết có thể nói hết được!

 

            Trong truyện Kiều Nguyễn Du có đề cập “phong trần mài một lưỡi gươm, những loài giá áo túi cơm sá ǵ.” Song nơi đây người ta không thề nói hay đề cập “loại giá áo túi cơm” mà phải công nhận rằng, họ là loại người có học vấn tột bực “siêu sao” và được đào tạo vào những ngôi trường nổi tiếng như Yales, Harward v.v… Họ ôm ấp giấc mộng sẽ làm lănh tụ của thế giới, nếu không cũng đạt đến quyền cao chức trọng trong xă hội, không phải như trên quê hương tôi, nhỏ làm nghề thiến heo, đi chăn trâu, chăn vịt, lớn làm lănh tụ, hoặc học trường làng lớn lên làm “cán bộ gộc” chỉ học bổ túc văn hóa vài ngày cũng tốt nghiệp thạc sĩ, tiến sĩ như ai!

 

           Trên miền đất ly hương lẫn trên quê hương tôi, những lớp người nói trên v́ danh lợi đă làm vẩn đục trí óc, nên họ không từ bỏ một thủ đoạn nào cho dầu bẩn thỉu đến đâu, họ cũng đều nhúng tay vào, nên dân gian ta  thường có câu “không lấy cũng quấy cho hôi”. 

 

            Xét cho cùng, khi ta nh́n vào “quốc huy”, hay một “phù hiệu” của một đất nước nào, chính thể nào, chúng ta cũng có thể suy đoán được rằng, tầng lớp lănh đạo đang nắm quyền bính trong tay, gian hùng hay đối xử tử tế với người dân trong nước họ.

 

            Hay nhỏ hơn, khi chúng ta nh́n vào “bảng hiệu” của một công ty, hay một nhà hàng nào, tiệm ăn nào, đều có một ư nghĩa ngầm ẩn bên trong. Từ đôi giày, chiếc mũ đội v.v…, đắt giá hơn những đồ dùng thường ngày là nhờ những đồ hiệu nổi tiếng, v́ thế bảng hiệu hay thương hiệu đều phản ảnh được việc làm của cá nhân hay tập thể đó.

 

           Th́ với “bọn lừa” kia có nghĩa trái lại với những điều vừa nói trên, như kẻ “đổi giới tính” hay kẻ chạy đuổi theo thời trang hết tầm cỡ nh́n, đều  có chung một nghĩa “ mười phân vẹn mười ”.

 

           Khi nói về đất nước tôi th́ có ǵ đáng nói và để được nói sau cuộc chiến 1975, người ta cũng không sao giải đáp cứ măi để ḍng thời gian trôi nổi, mặc cho nó đi đến đâu th́ đến!

 

           Song chúng ta phải đi t́m dấu hỏi, là tại sao và v́ sao thời gian nầy lại xuất hiện rất nhiều “bầy b́m bịp” và nhiều “bầy lừa” càng ngày càng đông? trên quê hương nước Việt, song cũng không kém phần trên miền đất tha hương tôi đang tạm dung! Ư nghĩ này, cũng không ngoài ư nghĩa như một định đề “ngưu t́m ngưu, mă t́m mă” vậy thôi! 

 

           Tuy rằng, hai con vật nói trên, khác biệt nhau về h́nh dáng, một  th́ lông vũ, đi hai chân, thuộc loài điểu, sống hoang dă. Một thuộc loại súc vật, thuộc loại gia súc, lông mao đi bốn chân., tiếng kêu của chúng cũng khác nhau mỗi khi chúng nó lạc bầy.

 

           Nhưng không hiểu v́ sao hai loại nầy có cùng chung một ư tưởng là muốn bôi đen trét bẩn vẩy đục (roiled) làm cho “nước khuấy th́ bùn mới vấy”?

 

           Đó là kẻ muốn “chống thuyền trên ḍng nước ngược” v́ loại “lừa bịp” này chúng mới ḥa hợp nhau được, để cùng ngồi vào một chiếu, ăn chung cùng một cỗ, đánh trống khua chiên, và nhịp nhàng cùng ḥa tấu bản trường ca “người gian dối gặp kẻ dối gian”

 

            Tóm lại, Lừa và Bịp, tuy hai tướng mạo khác nhau. Nhưng tư tưởng giống hệt nhau, cũng như người, nhưng đặc biệt là người nói được tiếng “lừa” và biết nhại tiếng b́m bịp, như  phương ngôn người Pháp có câu “cha nào con nấy” (tel père tel fils) 

 

           Bài viết nầy, chắc có nhiều lỗi lầm ngoài ư muốn,  v́ quá khứ  nên gom trọn tiếng buồn tôi gởi vào bài “khi lừa hoang gọi bầy” xin người đọc nào cảm thấy có phần hồn ḿnh trong ấy, mong được rộng ḷng khoan dung!

 

 

Trà Khan   

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính