(Huyền-sử ca những người lính chiến KQVNCH!) - 3/3 -
Trần Ngọc Nguyên Vũ
Sau luồng đạn phủ đầu của Tinh-Long và hai trái bom của Phi-Long thả xuống mục-tiêu, tiếng pháo-kích im bặt. Địch quân bị rối loạn trước đ̣n trả đũa chính-xác và khủng-khiếp của những nguời lính chiến Không-Quân. Chiếc AC119K của Tinh-Long cùng phi-tuần khu-trục của Phúc và Phùng ngưng xạ-kích, làm ṿng chờ trên cao-độ. Bầu trời tối đen. Một thứ bóng tối âm-u, ma-quái, đầy dẫy những cạm-bẫy, đang ŕnh-rập những người chiến-sỹ Không-Quân qủa-cảm. Những chiếc phi-cơ trang bị đầy bom đạn, lầm-lỳ bay lượn như những con dơi khổng-lồ chao muỗi trên không. Xuyên qua màn đêm, Phúc thấy bên dưới nhấp-nháy ánh đèn khi mờ khi tỏ, phát ra từ những ngôi nhà rải-rác cạnh các khu vườn, thửa ruộng… Bất giác trong một giây, anh thầm nguyện-cầu sao cho bom đạn đừng rơi trúng vào nhà dân chúng. Có tiếng Tinh-Long trên tần-số:
Phúc bấm máy trả lời: - “Papa-Charlie” số một, và “Tango-Papa” số hai.
- Th́ ra là Đại-Úy “Phúc Cháy” và Thiếu-Tá Trương-Phùng hỗn-danh “Hiệp-Sỹ-Say”. Toàn những “Đại-Cao-Thủ vơ-lâm” không. Phen này chắc tụi nó tới số. Trưa hôm qua đang nhậu với anh em, chưa “tới độ” mà quay ra đă thấy Thiếu-Tá cùng Đại-Úy “Hai c̣i” và Đại-Úy Liêu đi đâu mất tiêu, chỉ c̣n Thiếu-Tá “Mai râu” ở lại “thủ thành”, làm thằng Chín (7) t́m mấy ông qúa cỡ. Nó cũng bay trên này và đang lo cho mấy con “gà cồ” phía sau.
- Hà…hà… Đúng năm! “Thành Căm-Bốt” đây. Có cả thằng Tào-Thuận trên này nữa. “Ông” khỏi cần bùa, chỉ cần thoọc-lét cho “thằng em nó” nhe răng cười là “đạn thù” khó ḷng chạm tới “long thể”. Chút nữa về đáp, tụi này sẽ xuống kho vũ-khí, lấy đền ông hai trái “flares” sống làm đồ nhậu.
- Hừ… ừm… hừm… Khỏi cần thoọc lét, nh́n tụi nó thoọc pháo-bông ở dưới cũng đủ thấy nhột bàn tọa rồi.
- “Charlie” đây Thiếu-Tá. Cám-ơn Thiếu-Tá về bữa nhậu hôm qua. Hai “ông thầy” em, cùng Thiếu-Tá và Đại-Úy bay như để… “Thằng em” nh́n xuống mà thấy ḷng ngất-ngây… Chẳng khác nào: “Bắn cháy xe tăng như uống rượu – Mà tưởng rằng… em rót chén mời…” (7)
- Ơn nghĩa mẹ ǵ, Thấy bạn bè ngất-ngưởng là tao “dzui” rồi. Đ.M… Mày thuổng mấy câu thơ này ở đâu vậy “Chín Dơi” (8) - Hà… hà…”Thằng em” mượn đỡ của một “Đại-Hiệp” bên “Biệt-Kích 81” trong trận giải-tỏa B́nh-Long kỳ trước…
- Tinh-Long, Phi-Long đă thả hết bom, chỉ c̣n đại-bác 20 ly.
- Tinh-Long đây Phượng-Hoàng gọi, bạn nghe rơ không trả lời.
- Tinh-Long nghe Phượng-Hoàng năm trên năm. Chúng tôi đang làm ṿng chờ trên trục Phú Lâm – Tân Sơn Nhất – Phú lâm. Cao-độ 2,000 bộ. Xin bạn cho biết vị-trí.
- Phượng-Hoàng gồm hai A1, trang bị 16 trái “250 lbs” cùng “hoả-tiễn công phá”, và “đại-bác 20 ly”. Cất cánh từ B́nh-Thủy lên làm việc với bạn. Hiện tại chúng tôi đang bay ngang Bến-Lức. Cao độ 5,000 bộ. Mọi người trên vùng nghe tiếng phi-tuần Phượng-Hoàng trên tần-số đều thấy ḷng bừng dậy như đang nghe một khúc nhạc quân-hành của đoàn “không-kỵ” trổi lên… Các anh vừa trải qua những giờ phút căng-thẳng, dằng-dai trong đêm… Giờ có thêm một phi-tuần lên vùng, các anh thấy như được tiếp thêm nguồn sinh-lực… Phúc bấm máy gọi: – Phượng-Hoàng, đây Phi-Long gọi. Chúng tôi đă thả hết bom. Đợi các bạn lên vùng rồi sẽ về đáp.
- Phải “Phúc Cháy” đó không? Thụy đây. Có lệnh di-chuyển biệt-đội về Cần-Thơ hôm nay. Nếu c̣n đủ xăng, tụi mày có thể về đáp B́nh-Thủy cho được an-toàn.
- “Negative.” Tụi tao phải đáp Tân-Sơn-Nhất trước.
- Đă có Phượng-Hoàng trên vùng, Phi-Long cứ việc về nghỉ dưỡng-sức. Ḿnh sẽ gặp lại sau.
- Tinh-Long và Phượng-Hoàng cẩn-thận đó nghe… Tao c̣n nguyên chai “VSOP”, đợi tụi mày xuống uống mừng chiến-thắng.
- Hà… hà … “Ấn Đen” đây. Chỉ cần nghe tiếng của “Hiệp-Sỹ-say” thôi, th́ tuy: “Rượu chưa rót, mà đă thấy ḷng say ngất-ngưởng…” rồi. Hà… hà… Tụi mày cứ về đáp, ngủ cho lại sức. Có thêm một phi-tuần nữa của thằng “Sơn Đị” và thằng Vân cũng sắp tới… “Hiệp-Sỹ-Say”, nhớ để dành cho tao vài ly cognac “xúc miệng” để ăn sáng…
- Đài kiểm-soát Sài-G̣n đây Phi-Long gọi. Bạn nghe rơ không, trả lời? - Phi-Long, Sài-G̣n nghe bạn năm trên năm. - Phi-Long thi-hành phi-vụ xong, xin hạ cánh. Nhờ bạn “check” dùm coi mấy đám cháy ở vào chỗ nào được không? - Sài-G̣n nghe rơ. Phi-Long hạ cánh phi-đạo 25, tầm nh́n xa 5 dậm, gió lặng… Hiện tại chúng tôi đang ở dưới hầm nên không “check” cho bạn được.
- …Chúng tôi có… sơ-đồ phi-trường ở dưới hầm.
Hai chiếc khu-trục A1 trên đường bay vào hướng phi-đạo. Nh́n sang bên cánh phải của ḿnh, Phúc thấy phi-cơ của Phùng c̣n hai trái bom. Anh ra dấu cho Phùng rồi gọi trên tần-số: - “Phi-Long hai” c̣n hai trái bom bên cánh trái. Ḿnh sẽ lên vùng lại để giải-tỏa.
- Mày cứ về đáp, để tao lên vùng trở lại nhập bọn với phi-tuần của thằng “Ấn đen” được rồi. Không sao đâu, mày cứ việc về trước lo cho vợ con, tao sẽ về sau. Nhớ chờ tao ở biệt-đội. OK!
Chiếc khu-trục-cơ AD6 hạ cánh nhẹ-nhàng trên phi-đạo. Phúc thận-trọng cho phi-cơ di-chuyển trên sân bay để tránh những miểng pháo vương-văi khắp nơi… Về đến ụ đậu của biệt-đội, không thấy Thịnh ra đón phi-cơ, Phúc tắt máy rồi nh́n lên trời. Anh thấy chiếc AC119K của Tinh-Long đang bay ở cao độ thấp, xối-xả nhả đạn xuống phía ngoài ṿng-đai phi-trường, dọc theo chiều phi-đạo “07-25”, từ hướng Hóc-Môn ṿng về khu G̣-Vấp, cùng với hai chiếc khu-trục A1 của phi-tuần Phượng-Hoàng, đang nhào lộn trên không như những con diều-hâu vồ mồi, thay phiên nhau trút bom xuống… Đạn pḥng-không tưới lên tới-tấp…
Nghe tiếng bom đạn ầm-́ vọng lại, và những cột lửa cuồn-cuộn bốc lên, Phúc thấy bồn-chồn trong dạ, linh-tính như báo cho Phúc biết là sẽ có chuyện ǵ khủng-khiếp lắm xẩy ra… Anh mệt mỏi đưa mắt nh́n một lượt khung-cảnh điêu-tàn, đổ-nát xung quanh… Ngổn-ngang đó đây, những chiếc phi-cơ trúng đạn sụm xuống, những mái “hangar” lủng nóc, những hố đạn cầy nền xi-măng bắn lên tung tóe… Bên kia dẫy nhà của cư-xá có nhiều đám khói tản mác bay lên… Một chiếc xe xăng phóng tới đậu sát phi-cơ của Phúc. Người tài-xế để nguyên máy nổ. Thịnh từ trên xe nhẩy xuống, kéo hai “con chốc” chặn bánh phi-cơ, rồi leo lên cánh chiếc AD6, ôm lấy vai Phúc nói nhanh: – Đêm qua nằm ngoài này bị tụi nó pháo rát quá, tôi và thằng “Nghiệp rỗ” phải chạy về ụ-cát của biệt-đội để nấp. Vừa thấy phi-cơ đáp, tôi theo xe xăng của nó chạy ra đây… Đại-Úy ơi! Ông biết ǵ không? Tôi vừa nghe trên “máy” của xe xăng, có tin báo về pḥng hành-quân chiến-cuộc là phi-cơ của Thiếu-Tá Phùng mới bị bắn rơi gần đài Radar Phú-Lâm. Không thấy phi-công nhẩy dù… Hiện giờ th́ tụi nó đang tấn-công phía ṿng đai phi-trường…
Trong một thoáng, Phúc cảm thấy như có một luồng lănh-khí từ cơi âm nổi lên, thổi luồn từ chân lên tới đầu ḿnh… Gương mặt anh co rúm lại… Anh ngồi bất-động, không có phản-ứng ǵ sau câu nói của Thịnh; h́nh ảnh của Phùng thoáng hiện trước mắt anh rồi bay vút vào khoảng không như một tia chớp… Và như một cái máy, anh ngửa mặt nh́n lên trời. Miệng Phúc há hốc, mắt trợn-trừng như không tin những ǵ đang xẩy ra… Bên cạnh anh, người trung-sỹ phi-đạo cũng đứng chết trân trên cánh phi-cơ, một tay nắm chặt thành tầu, một tay bấu lấy vai anh… cả hai cùng nh́n chiếc AC119K vừa hứng trọn luồng đạn thù-nghịch của địch. Một tia sáng lóe lên bên hông… Cánh phi-cơ bị gẫy gập rời khỏi thân tầu, lạng xuống như một con diều đứt giây. Có bóng người bắn ra… Chiếc phi-cơ bốc cháy, chao-đảo trên không, rồi bùng lên và rụng xuống như một qủa cầu lửa… Phúc bàng-hoàng trước sự-kiện xẩy ra qúa bất-ngờ, qúa nhanh, qúa hùng-tráng, và qúa tàn-khốc… rồi vụt biến mất như một kẽ nứt giữa hai vùng không-gian khác chiều âm, dương vừa được khép lại… Phúc gục đầu xuống, hai vai anh rung lên từng nhịp như những nhịp đạn đại-bác 20 ly nhả về phía quân-thù… Thịnh lay vai Phúc cuống-quưt gọi: - Đại-Úy… Đại-Úy… Ông có sao không?
Phúc ngẩng mặt, mắt đỏ hoe, nh́n Thịnh lắc đầu. Anh mím môi, chống tay đu ḿnh ra khỏi pḥng lái. Phúc nắm tay Thịnh như để gởi lời cám-ơn tới người bạn cùng đơn-vị qua sự quan-tâm, chăm-sóc của anh đối với ḿnh… Rồi Phúc xốc lại chiếc áo bay, chụm hai chân, đứng thẳng người, cắn chặt vành môi đến bật máu, quắc mắt nh́n lên khoảng không-gian hun-hút xa thẳm… đưa tay chào vĩnh-biệt những chiến-hữu vừa mới đây đă cùng anh chia-sẻ những giây phút nhọc-nhằn, nguy-hiểm nhất của một đời người… Trên bầu trời vần-vũ đám mây tang của một ngày vừa thức giấc… Những chiếc khu-trục cơ c̣n lại đang gầm thét, vẫy vùng bay lượn, như để tiễn đưa những con đại-bàng đă rời đàn, xoải cánh bay về vùng trời miên-viễn, nơi cơi vĩnh-hằng cao diệu-vợi…
Phúc nhẩy xuống đất, nh́n chiếc xe “jeep” của Phùng nằm chơ-vơ trên tấm vỉ sắt “psp” cạnh phi-đạo; anh chợt nghĩ đến vợ con của Phùng, và những gia-đ́nh của phi-hành-đoàn trên chiếc AC119 vừa bốc cháy…mà thấy ḷng ḿnh hụt-hẫng, xót-xa… Anh quay qua thấy Nghiệp, người trưởng-xa nhiên-liệu, sắc mặt nhợt-nhạt, đang đứng nh́n anh trân-trối… Rồi bất thần, Nghiệp chụp lấy tay anh lắc mạnh, nghẹn-ngào nói: - Khủng-khiếp qúa Đại-Úy ơi! Suốt cuộc đời lính của tôi, chưa bao giờ tôi chứng-kiến một cảnh nào kinh-hoàng, dữ-dội, bi-thương, và hùng-tráng như lần này…
Rồi không dằn được cơn xúc-động, Nghiệp gào lên: “- Các anh đă chết để cho mọi người được sống…” và qụy xuống, ôm chân Phúc khóc tức tưởi… Phúc đứng lặng người trước luồng t́nh-cảm qúa mănh-liệt đang cuồn-cuộn dâng lên trong ḷng người lính trẻ. Anh mím môi, cắn chặt răng để ngăn ḍng nước mắt đang chực trào ra… Phúc đưa tay nâng Nghiệp dậy, và bóp mạnh vai anh như cảm-thông với những xúc-động chân-thành phát xuất tận đáy ḷng của người bạn cùng chung mầu cờ sắc áo với ḿnh, rồi vỗ vai Nghiệp, giọng trầm xuống, phảng-phất âm-điệu se buồn: - Mày lo đổ xăng đi, đợi tụi nó lắp bom đạn xong tao sẽ lên tiếp…
Nghiệp hốt-hoảng tṛn mắt nh́n Phúc nói: - Không được đâu Đại-Úy ơi. Pḥng-hành-quân-chiến-cuộc mới ra lệnh chỉ đổ xăng cho những phi-cơ bay xuống Cần-Thơ thôi, với lại Tổng-thống vừa lên đài-phát-thanh kêu gọi quân-đội ngưng bắn, để đón “người anh em bên kia”…
Phúc nắm vai Nghiệp lắc mạnh: - Mày vừa nói ǵ vậy. - Chúng ḿnh bị cha “Minh”, và cha “Mẫu” bán đứng cho giặc rồi ông ơi. Đại-Úy lên xe đi, tôi đưa ông về biệt-đội…Rồi c̣n về thăm bà-xă nữa chứ. Bả gặp ông giờ này chắc là sẽ mừng lắm đó… Hồi đêm, đạn pháo-kích trúng khu cư-xá của nữ quân-nhân, không biết… có ai bị ǵ không.
Ngồi trên chiếc xe-xăng, Phúc điếng người hỏi Nghiệp: - Vợ con tao ở gần đó. Khu cư-xá của phi-đoàn C7 có sao không?
Nghiệp nh́n Phúc, cười như mếu: - Chắc là không sao đâu Đại-Úy.
Phúc nổi nóng hét lên: - Mày có ở đó đâu mà biết là không sao.
Rồi thấy ḿnh lớn tiếng với Nghiệp một cách vô-lư, Phúc nắm cánh tay Nghiệp lắc mạnh như để thầm xin lỗi… Nghiệp vẫn mỉm cười như mếu. Giọng nói gói-ghém âm-điệu nhẫn-nhục, chịu-đựng: - Chắc là không sao đâu Đại-Úy.
Trong một thoáng, Phúc chợt thấy ḷng rúng động; anh quay qua nh́n Nghiệp, ánh mắt như bị phủ mờ đi bởi tâm-t́nh u-uẩn của người hạ-sỹ-quan nhiên-liệu đang dàn trải, bung ra như một tấm màng nhện quấn lấy ḿnh…Trong cuộc chiến tàn-khốc này, có lẽ… chỉ có những con người thường-xuyên cận kề với những giây phút hiểm-nghèo, mới bắt được và chia-xẻ với nhau những luồng t́nh-cảm vô-h́nh lăng-đăng vây quanh họ… Phúc cắn nhẹ vành môi, giọng nói như ch́m vào một cơi mênh-mông xa vắng: - Tao cũng hy-vọng là không sao… Mày có biết gia-đ́nh của Thiếu-Tá Phùng, và các gia-đ́nh của phi-hành-đoàn Tinh-Long hiện giờ đang ở đâu không?
Nghiệp mím môi, chớp cặp mắt đỏ hoe nh́n Phúc lắc đầu…
Từ giă Nghiệp, Phúc phóng xe như bay về khu cư-xá C7. Tới nơi, anh đứng lặng người trước khung-cảnh hoang-tàn đổ-nát… như một băi chiến-trường. Một trái 122 ly chưa nổ nằm ngay cạnh căn hầm trú-ẩn. Anh dựng xe nhớn-nhác nh́n quanh, rồi chạy xuống hầm. Một cảnh-tượng bừa-băi, ngổn-ngang trước mắt. Vài chiếc ghế bố nằm nghiêng-ngả trong góc hầm… Phúc biến sắc, tim đập mạnh khi thấy bó tă của con có vết chân của ai dẫm lên lấm đầy đất. Anh cúi xuống nhặt lấy, nhét vào túi áo bay rồi vội-vă lên khỏi hầm. Một người bạn của Vân từ trong phi-đoàn chạy tới đưa cho Phúc một tờ giấy nói: – Anh Phúc, thằng Vân nhờ em đưa tờ giấy này cho anh. Nó chở cháu với chị ra ngoài đêm hôm qua rồi. Thật là hú vía. Nhờ chị cầu-nguyện ơn trên che-chở, nên trái 122 ly rớt ngay cửa hầm mà không nổ.
Phúc nh́n trái hỏa-tiễn nằm im-ĺm trên mặt đất như một con cá mập bị mắc cạn mà thấy lạnh gáy. Anh mở tờ giấy ra đọc: “Anh hai, em đưa chị và cháu về nhà ba má. Ở trong này nguy-hiểm quá. Em có gọi qua biệt-đội nhưng anh đă đi bay. Hẹn gặp anh sau. Không sao đâu. Mọi người đều b́nh-an, vô-sự. Chị đang cầu xin ‘Đức Mẹ’ và ‘Đức Quan-Thế-Âm Bồ-Tát’ che-chở cho anh đó. – Vân.” Phúc gấp tờ giấy ấp vào ngực, mà tưởng như ḿnh đang ôm Dạ-Thảo và bé Hạnh-Thương trong ṿng tay… Anh quỳ xuống đất, ngửa mặt lên trời, rồi chắp tay thầm cảm-ơn Trời, Phật, Chúa, Đức Mẹ đă che-chở cho vợ con anh được b́nh-yên vô-sự…
Phúc loạng-choạng đứng dậy, ngoảnh mặt nh́n căn hầm một lần chót, rồi lên xe phóng về phía liên-đoàn-pḥng-thủ kiếm Thọ. Anh tính nhờ Thọ chở ra ngoài căn-cứ t́m vợ con. Không thấy Thọ, Phúc ṿng qua phi-đạo để về biệt-đội. Dọc đường anh gặp mấy chiếc khu-trục đang di-chuyển ra sân bay… Dẫn đầu là chiếc của Thiếu-Tá Huynh. Huynh thấy Phúc th́ cho phi-cơ ngừng lại, tḥ tay ra ngoắc… Phúc dựng xe bên cạnh tường của căn nhà ṿm, rồi leo lên cánh chiếc AD6 đang nổ máy. Sức gió thổi ngược chiều cuốn tung mái tóc rối bù, anh bám chặt lấy thành tầu, ghé sát tai nghe Huynh hét lên như át cả tiếng động-cơ: - Tổng-thống ra lệnh quân-đội buông súng đầu hàng giặc rồi. Tụi ḿnh bay xuống B́nh-Thủy. Xuống đó tao sẽ xin một chiếc C47 về đón gia-đ́nh những ai c̣n kẹt lại sau. Bây giờ mày lên chiếc AD5 của thằng Sang và thằng Hiển, ngồi “blue room” xuống B́nh-Thủy. OK.
Nghe Huynh nói, Phúc thấy ḷng ḿnh chai lại; như một cái máy, anh theo đà nhẩy xuống khỏi cánh máy bay, ra xe lấy ch́a khóa, rồi chạy lại leo lên chiếc AD5 của Sang và Hiển… Cánh cửa khung-pḥng “blue room” phía sau của chiếc AD5 vừa bật lên, Phúc leo vào, anh bỗng khựng lại v́ bên trong chất đầy người. Anh liếc qua thấy có Sơn, Liêu, “Hai-c̣i”, Lộc, Cơ, Thuận… và nhiều người khác nữa… Phúc c̣n đang ngập-ngừng th́ “Hai-c̣i” tḥ tay nắm vai áo kéo anh lộn nhào vào bên trong, rồi đóng cửa lại…Tiếng động-cơ gầm rú dữ-dội, chiếc AD5 rung lên như bị xúc-động mạnh trước giờ ly-biệt, rồi chồm lên lăn bánh trên mảnh phi-đạo thân yêu, và bốc ḿnh rời khỏi mặt đất, mang theo những con người ra đi để làm lại lịch-sử…
Phúc thấy hai tai ḿnh ù đi, đầu óc choáng-váng v́ âm-thanh chát-chúa của động-cơ… Anh mệt mỏi thả người dựa lưng vào Hai. Phúc bỗng cảm thấy một bàn tay ấm-áp bóp nhẹ vai ḿnh như để truyền thêm nguồn sinh-lực cho người phi-công đang kiệt sức… Rồi bên tai Phúc có tiếng th́-thầm của Hai: “Tao nghe tin Thiếu-Tá Phùng, và bọn thằng Thành, thằng Thuận bị rớt rồi. Mừng cho mày về được an-toàn.” Phúc im-lặng không trả lời… Một gịng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má anh… như lăn theo cả những căm-hờn, oan-khuất của người lính chiến bị bức-tử… Những người lính chiến hiên-ngang, từng coi giặc-cộng như loài cỏ rác, cuối cùng đă thua cuộc chỉ v́ bị “phản-bội”, cùng với những mưu-đồ chính-trị xảo-quyệt và bẩn thỉu trói tay, cản bước… Bao nhiêu năm vẫy-vùng trên bầu trời cao rộng, bao nhiêu lần đi, về từ cơi tử-sinh cùng với các chiến-hữu, và con tầu thân-yêu… chưa lần nào anh để ư đến cái khoang trống sau chiếc ghế bay… Để đến bây giờ, những người “Hiệp-Sỹ-Không-Gian” bị bắt buộc phải xếp cánh, đă phải nằm ép ḿnh trên cái sàn tầu lạnh ngắt như một chiếc “quan-tài bay” vô tri-giác này…
Phúc cảm thấy toàn thân ḿnh đau nhừ, đôi môi khô rát, cuống họng đắng chát… sau những giờ phút căng-thẳng, dồn-dập suốt một ngày một đêm không chợp mắt… Anh muốn duỗi thẳng chân, nhưng chân anh đụng phải người con gái ngồi trước mặt, anh vội co chân về… Người con gái đưa mắt nh́n anh, nở một nụ cười như mếu… Phi-cơ đang lấy cao-độ b́nh-phi. Tiếng động-cơ ầm-ỳ như một thanh-âm huyền-hoặc quái-dị, “thôi-miên” đưa Phúc vào một “chiều thời-gian” của mộng-mị chập-chờn.… Anh nghĩ đến bố mẹ, đến những người thân, đến Dạ-Thảo, đến bé Hạnh-Thương, đến bạn bè… Trong cơn mê mơ-hồ thảng-thốt, qua khung cửa kính trên trần phi-cơ, Phúc (9) thấy những cụm mây trời hiền-ḥa lững-lờ trôi theo con tầu… Và thấp-thoáng trong những đám mây trắng bồng-bềnh giật-dờ trên không, anh bỗng thấy Phùng, Thành, Thuận, cùng các hảo-hán điều-hành-viên, áp-tải, vô-tuyến, cơ-phi, xạ-thủ của chiếc AC119K vừa bốc cháy giữa ṿm trời lửa đạn của quê-hương, lần-lượt hiện ra trong những bộ phi-bào bê-bết máu, nét mặt tươi-cười, giơ tay vẫy chào tiễn-biệt…
Văng-vẳng bên tai, anh nghe tiếng của những người bạn cùng quân-chủng nói với theo: “Chúc các bạn ra đi được an-toàn… Đă có chúng tôi ở lại cản đường quân giặc. Nhớ lo chu-toàn đại-cuộc…”
(Tháng Tư oan-nghiệt!) Trần Ngọc Nguyên Vũ
--------------------------------------------------------
Chú-Thích:
(1) Kiều của Nguyễn-Du (2) “Mầu Tím Hoa Sim” của Hữu-Loan: “Đôi giầy đinh bết bùn đất hành-quân…” (3) “Hoa trắng thôi cài trên áo tím” Thơ Kiên-Giang. (4) “Mầu Tím Hoa Sim” của Hữu-Loan (5) “Gởi em… Cô gái B́nh-Long”. Bài thơ của một chiến-sỹ “Biệt-Kích 81” đă hy-sinh ngoài chiến-địa. Một người bạn anh đă t́m được bài thơ này trên thân thể bê-bết máu của anh. (6) Thơ Hà-Huyền-Chi. (7) “Gởi em…Cô gái B́nh-Long”. Thơ của một “Biệt-Kích 81”. (8) Thượng-Sĩ Chín. là người đă nhẩy dù ra khỏi chiếc AC119K/P.Đ 821 bị bắn rơi sáng ngày 29 tháng Tư năm 1975, nên đă thoát hiểm. Trong thời điểm viết truyện này, người viết không biết anh và gia-đ́nh đang ở đâu. (9) Đại-Úy Phúc: Người trở về từ cơi chết. Sáng ngày 29 tháng Tư năm 1975 anh phải theo đơn vị rút về Vùng 4 chiến thuật và đă thất lạc vợ con. Từ B́nh-Thủy anh và các bạn đă chống lại lệnh đầu hàng cộng-sản của tân T/T, và bay qua UtaPao TháiLan, rồi vào tị-nạn tại Hoa-Kỳ. Sau 9 năm 10 tháng sống trong đợi chờ, mong nhớ, cuối cùng vợ con anh đă được đoàn-tụ trên miền đất tự-do. Bé Hạnh-Thương đă học thành tài, và giờ là một nữ Dược-Sỹ. ** Hơn 30 năm sau, toàn bộ phi hành đoàn Tinh Long 07 và Thiếu Tá Trương Phùng đă được KQ Nguyễn Toại Chí, hợp với các đồng đội, thân nhân, cùng các nhà ngoại cảm, đă đào xới được những dấu tích bi hùng của một thời chinh chiến, và đem hài cốt của các “anh hùng tuẫn quốc” về cải táng. Thượng-Sĩ Chín Dơi cũng có mặt để chia xẻ cái giây phút thiêng liêng này cùng mọi người. |